TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 164
Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:55:34
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Vân chết, trong lòng ông tất nhiên sảng khoái.
nếu chết, ngày ngày mắt, như cái gai trong mắt. Sớm muộn gì Thành Thái Đế cũng sẽ nhịn , tìm cớ vét sạch bộ phủ Phụ Quốc Tướng quân.
Cũng vì , đều nghĩ Triệu Vân chắc chắn chết.
Nếu lúc đó Triệu Viện sứ đang việc ở Thái y viện đến cầu xin bà , bà thực sự Triệu Vân vẫn còn thoi thóp thở.
Nói , ban đầu bà chịu lén lút đưa Triệu Vân khỏi Thịnh Kinh, cũng chỉ là để tạo ơn huệ cho Triệu Viện sứ mà thôi.
Vốn dĩ, những cuộc tranh đấu giữa các phi tần trong hậu cung thấy khói súng, thường là trong lúc trúng kế của khác.
Bà ý thu phục Triệu Viện sứ về trướng từ lâu.
Dùng một sống cũng như c.h.ế.t tỉnh để đổi lấy ân tình của Viện sứ Thái y viện, việc ăn quả thực lợi.
Còn về Viên Thanh đại sư, đó càng là niềm vui bất ngờ, bà thực sự ngờ Triệu Vân thể giúp kết nối với Viên Thanh đại sư.
Nếu Viên Thanh đại sư, Thành Thái Đế hôm nay phụ thuộc bà đến thế?
Mã ma ma thấy sắc mặt nương nương nhà bình tĩnh, vì lời của Viên Thanh đại sư mà mất tỉnh táo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục : “Còn một chuyện nữa, hôm nay khi nô tỳ thành, tình cờ gặp ám, ám vệ của Lăng đại nhân, nhờ nô tỳ chuyển lời đến nương nương.”
Vừa dứt lời, đôi mắt của Vương Quý phi lập tức lạnh . “Lời gì?”
“Lăng đại nhân mấy ngày nay Đô sát viện sẽ tấu lên việc chùa Đại Tướng Quốc bí mật trồng dược thảo cấm, đến lúc đó mong nương nương thể giúp cho chùa Đại Tướng Quốc vài lời. Lăng đại nhân , chẳng qua các Ngự sử Đô sát viện chỉ đang ly gián quan hệ giữa Hoàng thất Chu thị và chùa Đại Tướng Quốc, mong nương nương rõ với Hoàng thượng.”
Mã ma ma xong, Vương Quý phi nhịn .
Lăng Duệ bà thì thầm bên gối, để Hoàng thượng chán ghét đám Ngự sử .
Theo hiểu của bà về Lăng Duệ, chừng việc chùa Đại Tướng Quốc mật báo chính là do ông nhúng tay .
Vương Quý phi một hồi lâu, mới lấy khăn lau nước mắt rơm rớm ở khóe mắt, thở dài một , : “Ma ma, bà nam tử đời ngây thơ hơn cả nữ tử thế? Lăng Duệ thực sự nghĩ vẫn là A Loan Vương thị ngày xưa, răm rắp lời của ? Từng một, đều tự cho là đúng, Hoàng thượng thế, Lăng Duệ cũng thế.”
Tuy Quý phi nương nương đang , nhưng Mã ma ma mà đau lòng.
Ngày xưa nương nương thích Lăng Thủ phụ bao, khăn tay, túi thơm cho ông ít, còn âm thầm để dành tiền tiêu hàng tháng của , bảo bà lén lút đem cho Lăng Thủ phụ.
Lúc đó Lăng Thủ phụ cùng lắm cũng chỉ là một thư sinh nghèo sống nhờ họ Vương ở Doanh Châu, trong cả Vương gia cũng chỉ nương nương là thật lòng đối xử với ông .
Nếu ông đỗ Giải nguyên, họ Vương thể coi trọng ông ?
Vương Quý phi nỗi chua xót trong lòng Mã ma ma, đủ bèn thở dài, : “Lăng Duệ bây giờ tuổi cao , đầu óc bằng ngày xưa. Hoàng thượng vốn e ngại chùa Đại Tướng Quốc, Đô sát viện tấu chùa Đại Tướng Quốc lên Hoàng thượng, e rằng trong lòng Hoàng thượng sớm vui , cần còn thì thầm bên gối gì nữa?”
***
Vương Quý phi sai, khi Thành Thái Đế nhận tấu chương từ Đô sát viện gửi đến, lông mày nhíu thành dây thừng.
Chưa đợi Triệu Bảo Anh xong tấu chương , nặng nề đập chén xuống bàn, : “Cứ mấy chuyện vớ vẩn gì ? Dược Cốc của chùa Đại Tướng Quốc tồn tại từ khi xây chùa, những thảo dược trồng ở đó đều dùng để cứu . Sao giờ còn tố cáo cả Dược Cốc?”
Triệu Bảo Anh đặt tấu chương xuống, rót chén mới cho Thành Thái Đế, dịu giọng : “Hoàng thượng , tuy tính tình của vị Viên Thanh đại sư ở Dược Cốc kỳ quặc, nhưng y thuật cao minh, chữa khỏi nhiều bệnh nan y cho dân nghèo. Nô tài thấy, một vị đại sư tài ba như đắm chìm trong y thuật và Phật pháp, hẳn là quan tâm đến việc ngoài Dược Cốc.”
Thành Thái Đế xong, kỳ lạ , cơn bực bội trong lòng tan phần nào.
Cũng , từ xưa đến nay các cao tăng trong chùa Đại Tướng Quốc quản việc triều đình, hôm nay tố cáo lên điện Kim Loan, chắc cũng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-164.html.]
Địa vị của chùa Đại Tướng Quốc quá đặc biệt, khi xưa khi Thái Tổ lập triều Đại Chu, chính là nhờ một câu sấm ngữ của vị Phật tử , triều đại kế tiếp họ Chu, mới khiến vô dân chúng quyết tâm ủng hộ Thái Tổ.
Chính vì quá khứ , chùa Đại Tướng Quốc mới Hoàng thất nhà Chu coi là quốc tự. Các đời Hoàng Đế đều đích đến chùa Đại Tướng Quốc, tế bái công thần lập nên công lao hiển hách thuở .
Ngặt nỗi ngôi vị của ông chính đáng, một vị công thần tháp Cửu Phật còn ông cắt đứt truyền thừa, cả tổ miếu cũng đốt sạch.
Làm ông dám đích đến chùa Đại Tướng Quốc tế bái?
Hoàng Đế Đại Chu thể xích mích với chùa Đại Tướng Quốc, vì thế, ông còn tôn trọng các cao tăng trong chùa Đại Tướng Quốc hơn bất kỳ đời Hoàng Đế nào.
Thành Thái Đế nâng chén , nhấp một ngụm : “Có gần đây Đô sát viện quá rảnh rỗi ? Làm các cao tăng chùa Đại Tướng Quốc chán ghét Trẫm thì lợi gì? Còn cái gì mà Trạng nguyên, thời thế, chuyện vô ích thế?”
“Hai vị Đô Ngự sử của Đô sát viện, nô tài tiếp xúc nhiều, đều là tính cách cương trực, sắc mặt khác. Có lẽ là gửi mật thư, họ thật sự phái điều tra.”
Triệu Bảo Anh cúi , híp mắt tiếp tục : “ nô tài thấy, đây cũng là chuyện . Nghĩ khi xưa, Tiên Đế tại vị, họa Bạch Liên giáo ở Quảng phủ, chẳng là vì mấy vị đại thần triều đình đều tin theo Bạch Liên giáo ? Mấy vị Ngự sử dám tấu chùa Đại Tướng Quốc, chứng tỏ trong lòng họ, Hoàng thượng mới là đầu.”
Việc Bạch Liên giáo họa quốc là chuyện nhiều năm về , lúc đó giáo chủ Bạch Liên giáo vô tín đồ, gần như thành vua một cõi ở Quảng phủ.
Lúc bấy giờ dân chúng và quan viên Quảng phủ chỉ mỗi tên giáo chủ trong mắt, ngay cả Thừa Bình Đế cũng để mắt, rằng giáo chủ mới là Thiên tử chân chính.
Sau đó Thừa Bình Đế tốn nhiều công sức mới c.h.é.m c.h.ế.t tên giáo chủ đàn tế của Bạch Liên giáo, chuyến đó, c.h.ế.t ít Cẩm Y Vệ và Ngự sử Đô sát viện.
Không Hoàng Đế nào thích quyền lực của thách thức, nghi ngờ, Thành Thái Đế cũng ngoại lệ. Lời của Triệu Bảo Anh sự bất mãn của ông với Đô sát viện giảm xuống mức thấp nhất.
Triệu Bảo Anh lý, nếu Đô sát viện nhận mật thư tố cáo chùa Đại Tướng Quốc mà giấu tâu lên, đó mới là điều khiến ông Hoàng Đế lo lắng.
Thành Thái Đế nhặt tấu chương bàn, ném đống công văn duyệt bên cạnh, bất đắc dĩ : “Thôi , xem như Đô sát viện trung thành với Trẫm, sẽ tính toán với họ nữa.”
Triệu Bảo Anh : “Hoàng thượng minh. Tháng chính là thọ đản của Hoàng thượng, là ngày ‘tiết Càn Minh’ mời Viên Huyền đại sư cung tụng kinh, cùng bách quan chúc mừng thiên thu của Hoàng thượng, để thể hiện sự tôn trọng của Hoàng thượng đối với chùa Đại Tướng Quốc.”
“Tiết Càn Minh” là ngày lễ đặc biệt sinh thần Hoàng Đế Đại Chu, mang ý nghĩa cả nước cùng chúc mừng thọ đản của Thiên tử.
Thành Thái Đế vốn coi trọng sinh thần của , yến tiệc tổ chức trong cung mỗi năm càng long trọng hơn, chỉ bách quan đích đến dự tiệc, còn dẫn theo gia quyến cùng đến.
Triệu Bảo Anh xong, Thành Thái Đế khỏi giãn mày, gật đầu : “Được, cũng lâu Trẫm mời Viên Huyền đại sư cung. Đến lúc đó ngươi mặt Trẫm, đích đến chùa Đại Tướng Quốc đón Viên Huyền đại sư cung.”
Thọ đản của Thành Thái Đế rơi ngày hai mươi ba tháng sáu, từ khi ngày đó sẽ cung chúc thọ Hoàng Đế, trong lòng Khương Lê hết sức hoảng loạn suốt một thời gian dài.
Nàng lớn đến từng , vị quan lớn nhất từng gặp chỉ mỗi Chỉ huy sứ đại nhân của phủ Định Quốc Công.
Bây giờ đột nhiên cung diện kiến Hoàng Đế, căng thẳng chứ?
Nghe quy củ trong cung vô cùng nghiêm ngặt, ai một khi cẩn thận vô tình xúc phạm đến quý nhân ?
Khương Lê chằm chằm Hoắc Giác, lo lắng : “Trên mỗi nữ quyến đều thể dẫn một vị ma ma và một tỳ nữ cung, nhưng lấy ma ma? Này, Hoắc Giác, Đồng ma ma tiện cùng cung một chuyến ? Nếu , hôm nay sẽ mượn của a tỷ.”
Đồng ma ma từng trải nhiều, quen thuộc với nhiều nghi lễ cung đình. Có Đồng ma ma bên cạnh, nàng cũng còn căng thẳng về việc cung nữa.
Hoắc Giác thấy tiểu nương tử đầy vẻ bồn chồn, như một chú nai con hoang mang đường phía , vội ôm nàng lòng, dịu dàng an ủi: “Bây giờ Đồng ma ma là của phủ Định Quốc Công, e là tiện. Nàng đừng lo, quan chức của phu quân nàng thấp, dù đến dự tiệc trong cung, chắc cũng chỉ xếp ở vị trí góc, nhiều lắm cũng chỉ Hoàng thượng từ xa một cái thôi.”
Đôi vai mảnh khảnh của Khương Lê lập tức thả lỏng, vỗ n.g.ự.c : “Vậy cần gặp mặt Hoàng thượng, chỉ là cho lệ thôi ?
Vậy, sợ nữa.”
Nói xong, đôi mắt đen láy của nàng chợt ngừng , kéo kéo vạt áo Hoắc Giác, khẽ : “Hoắc Giác, hôm đó thể để Tú nương tử đóng vai ma ma của , cùng cung dự tiệc ?”