TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-07-29 03:07:32
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đời hoa đường điểu màu đỏ?

Ở huyện Định Phong, hoa đường điểu vốn chỉ màu cam, chỉ vì Như Nương thích màu đỏ, thêu một hà bao độc nhất vô nhị cho Triệu Bảo Anh nên mới thêu một chùm hoa đường điểu màu đỏ.

Công công họ Triệu, huyện Định Phong, và hoa đường điểu đỏ.

Những từ kết hợp với khiến Như Nương nhớ đến Triệu Bảo Anh.

Cao đại nhân với bà , vị Đốc công Triệu đại nhân trong cung kính trọng cung từ năm Thừa Bình thứ sáu.

nên như .

Năm Thừa Bình thứ sáu, rõ ràng Bảo Anh ca ca đến nhà một gia đình quyền quý bạn sách cho công tử nhà đó. Lúc đó cha còn với bà cản trở tiền đồ của Bảo Anh ca ca.

Sao trở thành thái giám trong cung?

Tuy ai cũng Hoàng cung , nhưng bà theo A Lê ở trong cung chỉ nửa ngày thấy ngột ngạt chịu nổi, mà Bảo Anh ca ca ở trong cung suốt hai mươi chín năm!

Những giọt nước mắt trong mắt Như Nương thể kìm nén , bà hai gặp nhiều năm, đáng lẽ nên .

thực sự nhịn . Thật sự nhịn .

luôn nghĩ, giữa hai họ, ít nhất ông sẽ là sống hơn.

Từ khi thấy tiếng gọi “Bảo Anh ca ca” quen thuộc , Triệu Bảo Anh im như tượng gỗ.

Ánh trăng mờ ảo, gió đêm nhẹ nhàng.

Trong khí thoảng hương hoa, và những tình cảm chôn giấu hơn hai mươi năm, chạm nhưng dám.

Triệu Đốc công vốn luôn điềm tĩnh mỉm mặt khác hiếm khi đỏ hoe mắt.

ông hứa với Tiểu Kết Ba của sẽ bao giờ nữa.

Triệu Bảo Anh nhắm chặt mắt, khi mở , những cảm xúc dâng trào trong đôi mắt ông dồn nén xuống tận đáy lòng.

Khóe mắt cong lên, trở thành Triệu Đốc công trong cung.

Triệu Bảo Anh từ từ xoay , đối diện với đôi mắt ngấn lệ của Như Nương, thở dài: “Sao thành thế ?”

Đã bao nhiêu năm trôi qua, thêm vài năm nữa là đến tuổi , nha đầu vẫn dễ như ?

Triệu Bảo Anh lau nước mắt cho bà như ngày xưa, nhưng sợ khó chịu.

cũng hai mươi chín năm dài đằng đẵng ngăn cách họ, tình cảm tuổi thơ dù sâu đậm đến mấy, lẽ cũng phai nhạt.

Ông đột ngột những cử chỉ mật, dù cũng phù hợp. Cận hương tình khiếp(*), lẽ chính là như thế.

(*)Câu thơ ý chỉ lâu trở về quê nhưng đến gần quê nhà thấy sợ hãi.

Khác với bao lo nghĩ của Triệu Bảo Anh, Như Nương cuộc gặp gỡ dễ dàng, khi nào mới thể gặp , lúc trong lòng chỉ ông thêm vài câu nữa.

vội lau nước mắt, với Triệu Bảo Anh: “Huynh, đừng, . Ta chỉ, chỉ là, quá vui mừng thôi.”

Triệu Bảo Anh khẽ nhếch môi, bầu trời dần tối, : “Trong cung nơi để hàn huyên, qua vài ngày, sẽ tìm ở quán rượu ‘Trạng Nguyên lâu’. Lát nữa hãy theo Cao Tiến Bảo về Ngự Hoa viên, đừng sợ, tuy Cao Tiến Bảo trông hung dữ nhưng thực bụng, sẽ chăm sóc cho và cô nương nhà , để ai bắt nạt .”

Như Nương tất nhiên hề rời , bà còn nhiều điều hỏi ông , nhưng bà Triệu Bảo Anh trong cung tự do.

Làm nô tài, dù địa vị cao đến , cuối cùng vẫn tự do. Bà gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Huynh, thật sự, sẽ đến chứ?” “Thật sự.”

“Không, lừa chứ?”

Triệu Bảo Anh , ngày xưa ở huyện Định Phong, mỗi ông bảo Như Nương ngoan ngoãn ở nhà chờ ông , bà đều hỏi hai câu như .

Lúc đó ông luôn với bà : “Không lừa . Ai lừa Như Nương, đó là chó con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-169.html.]

***

Sau khi Như Nương rời , Triệu Bảo Anh khẽ vuốt hạt gỗ chiếc nhẫn, giọng vốn êm nhẹ chậm rãi vang lên trong đêm tối.

“Tra ?”

Một bóng đen ẩn trong bóng tối xuất hiện, : “Bẩm Đốc công, Lý ma ma đến rừng mai, gặp Nhị công tử Chu Diệp của Chu gia, và Tuyên Thế tử của phủ Định Viễn Hầu. Sau đó, Đại tiểu thư Từ Thư Dao của phủ Trấn Bình Hầu cũng đến rừng mai đó. Thuộc hạ , hình như Đại tiểu thư thù cũ với Hoắc phu nhân.”

“Thù cũ?”

Triệu Bảo Anh khẽ híp mắt, nhớ đến những tin đồn trong dân gian mà Tiểu Phúc Tử .

Theo ấn tượng, vị Đại tiểu thư đó và Chu Diệp hứa hôn từ nhỏ, chỉ là khi mới sinh lâu, vì tranh chấp giữa thê trong phủ, nô bộc xa bán cho bọn buôn , mãi đến năm ngoái mới tìm về.

Có lẽ mối thù của nàng với cô nương Khương gia là kết từ thời còn lưu lạc dân gian.

Triệu Bảo Anh im lặng một lúc mới : “Bằng chứng Quý Tần nương nương đầu độc tiểu Đáp ứng đó còn giữ ?”

“Vẫn còn. Ma ma của tiểu Đáp ứng đó giả c.h.ế.t khỏi cung, thuộc hạ đưa đến ngoại ô canh giữ.”

“Rất .” Triệu Bảo Anh mỉm nhàn nhạt: “Trước hết cứ giữ , ngày nào đó chừng sẽ cần bà mặt ‘báo thù rửa hận’ cho chủ nhân c.h.ế.t của .”

Trước đây ông cho bắt ma ma phản chủ đó, chẳng qua là gửi một ân tình thuận nước đẩy thuyền cho Vương Quý phi. Giờ Vương Quý phi ngay cả của còn quản lý , thì đừng trách ông trở mặt nhận .

Hôm nay nếu ông đến kịp thời, tay Lý ma ma đặt lên Như Nương .

Bàn tay đó, thể giữ

Lý ma ma chuyện đêm nay chỉ gây rắc rối lớn cho , mà còn chôn một mối họa ngầm cho chủ tử nhà .

Hai khắc , ngay khi Như Nương vội vã khỏi cổng Quỳnh Uyển, Lý ma ma cũng vội vã đến rừng mai, tìm gặp hai Chu Diệp, thở hổn hển kể chi tiết về việc gặp Triệu Bảo Anh.

“Nhị cô nương đang uống ngắm hoa với mấy vị tiểu thư ở đình Thiên Thu, nô tỳ dám để Triệu công công thật sự tìm , tránh gây phiền phức cho Quý Tần nương nương. Chỉ đành vội tìm cớ, báo với Nhị công tử và biểu thiếu gia một tiếng.”

Lý ma ma là nhũ mẫu ma ma của Chu Quý Tần, ngay cả Chu Diệp cũng kính trọng bà vài phần. Đêm nay bảo Lý ma ma lén chuyện thiếu đạo đức cho , khó lắm .

“Vất vả cho ma ma .” Chu Diệp tháo miếng ngọc bội Hòa Điền từ thắt lưng, đưa cho Lý ma ma, : “Nghe cháu trai của ngươi lanh lợi, ngày mai sẽ điều nó đến viện của hầu hạ.”

Sắc mặt Lý ma ma đầy vui mừng, cháu trai bà lúc nhỏ ngã cây xuống, từ đó què chân, vẫn luôn coi trọng trong phủ.

Nếu Chu Diệp chịu điều cháu bà đến viện của , tiểu đồng cận, đó là vinh dự lớn .

“Cảm tạ Nhị thiếu gia!”

Lý ma ma vui mừng khôn xiết tạ ơn, cũng nhận miếng ngọc bội đó, từ chối vài câu khom nhanh chóng rời khỏi rừng mai, về phía Ngự Hoa viên.

Lý ma ma mới rời khỏi rừng mai, Từ Thư Dao tìm đến.

Vừa thấy Chu Diệp tức giận : “Ta bảo ngươi giúp bắt đến đây, đến giờ vẫn thấy bóng dáng ?”

Chu Diệp nhếch môi, đây sở dĩ đồng ý giúp nàng dụ Khương Lê đến đây, chẳng qua là vì lấy nàng che mắt khác mà thôi.

Nghĩ rằng nếu ai vô tình phát hiện chuyện ở rừng mai, còn thể lấy Từ Thư Dao che đậy.

Giờ thể , tất nhiên cũng lười để ý đến vị Đại tiểu thư Hầu phủ óc để gót chân .

“Ta hứa với cô lúc nào? Cô tưởng là ai, bảo bắt bắt ? Này, Từ Thư Dao, cô còn bước cửa lớn Chu gia của , tự coi là Thiếu phu nhân ? Còn hổ thế?”

Những lời của Chu Diệp quả thực quá sỉ nhục , Từ Thư Dao đến nổi giận: “Ngươi, ngươi—”

Nha bên cạnh sợ nàng điều gì phép, vội tiến lên một bước, ghé tai Từ Thư Dao nhỏ: “Tiểu thư, Quý Tần nương nương đang ngắm hoa ở Ngự Hoa viên. Người cố nhẫn nhịn, đừng để lọt những lời tai nàng .”

Trong cung ai mà Quý Tần nương nương thiết với Vương Quý phi, và Quý Tần nương nương yêu thương nhất chính là Chu Diệp. Vì Từ Thư Dao đính hôn với Chu Diệp, cũng yêu ai yêu cả đường , thỉnh thoảng cho Từ Thư Dao cung.

Loading...