TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-07-29 09:24:31
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người sắp chết, sức mạnh lớn đến ngờ, thậm chí cổ tay Dư Vạn Chuyết còn cào mấy vết máu.

Bao nhiêu năm trôi qua, vết thương ở cổ tay lành hẳn, còn tìm thấy dù chỉ một chút dấu vết.

lúc nhớ , cảm giác đau đớn khi da thịt móng tay cào rách dường như ùa về.

Đang nghĩ ngợi, một mặc cát phục màu đỏ thẫm thong thả bước đến từ đằng xa. Dư Vạn Chuyết nheo mắt về phía đến.

“Dư Chưởng ấn, Viên Huyền đại sư đến ?”

Triệu Bảo Anh dịu giọng , vẻ mặt bình thường như khi, giọng điệu vẻ thiết với Dư Vạn Chuyết.

Dư Vạn Chuyết thầm mắng một câu “Khẩu Phật tâm xà”, khẽ nhếch môi đáp: “Viên Huyền đại sư mới đến Càn Thanh cung cách đây nửa canh giờ, hiện đang ở trong điện thắp đèn tụng kinh cho Bệ hạ.”

Triệu Bảo Anh gật đầu, : “Vậy thì , đêm nay Bệ hạ tâm trạng bất an, chắc sẽ thắp đèn tụng kinh suốt đêm. Ngài và đều Bệ hạ coi trọng nên mới trọng dụng trong Ti Lễ Giám. Hiện giờ Bệ hạ đang cần , bằng Chưởng ấn hầu hạ bên cạnh cùng ? Có Chưởng ấn ở đó, hẳn là Bệ hạ cũng sẽ yên tâm hơn.”

Lời dứt, Dư Vạn Chuyết giữ nụ giả tạo mặt nữa, nghiến răng thật chặt.

Lúc nãy Thành Thái Đế gặp ông , sắc mặt tệ.

ngày xưa chính tại Càn Thanh cung , ông và Thành Thái Đế ép Thừa Bình Đế uống chén thuốc đó. Bây giờ nếu Thành Thái Đế gặp ông , e rằng sẽ nghĩ đến công lao theo phò của Dư Vạn Chuyết, mà là việc bản tàn nhẫn g.i.ế.c cha như thế nào.

Dư Vạn Chuyết vốn định chờ khi nào Triệu Bảo Anh đến thì sẽ rời , nào ngờ tên khẩu Phật tâm xà là kẻ mặt mà lòng , đến đào hố cho ông . lời ông đường hoàng, chê .

Ông là thái giám Chưởng ấn của Ti Lễ Giám, nếu thật sự rời , e rằng Thành Thái Đế sẽ càng vui.

“Ta cũng đang định thế, mời Triệu công công.”

Dư Vạn Chuyết hít sâu một , khẽ phe phẩy phất trần, cùng Triệu Bảo Anh nội điện.

***

Tiệc ở điện Tử Thần vội vàng kết thúc, tiệc thưởng hoa trong Ngự hoa viên tự nhiên cũng thể tiếp tục.

Vương Quý phi cung nhân báo rằng Huệ Dương Trưởng Công chúa cung thì chuyện chẳng lành.

Quả nhiên, Huệ Dương Trưởng Công chúa mới cung nửa canh giờ,tiệc bên điện Tử Thần tan. Thành Thái Đế đến Càn Thanh cung, chắc sẽ tụng kinh vãng sinh suốt đêm.

Còn ngày mai…

Vương Quý phi thầm thở dài, vết thương mới lành hẳn, ngày mai Thành Thái Đế đến, sẽ để bao nhiêu vết thương.

Đành bảo ma ma bôi thêm ít thuốc nữa !

“Bổn cung thấy thời tiết , sợ là sắp mưa . Nếu trời , tiệc thưởng hoa hôm nay chỉ đành dừng ở đây, về cả .”

Lời Vương Quý phi dứt, các mệnh phụ xung quanh đều đồng loạt hành lễ tạ ơn.

Khương Lê đang chuyện cùng Tiết Oánh và Minh Huệ Quận chúa trong đình, chợt thấy mấy nội thị cung nữ vội vàng đến điện Khâm An, mới là Vương Quý phi sắp về điện Thừa Loan.

Ba đều chút lưu luyến rời.

Minh Huệ Quận chúa rút một cây trâm cài tóc bằng vàng từ búi tóc, nghiêng cài mái tóc mai của Khương Lê, : “Ta và A Lê gặp . Tiếc là trong tay cũng món quà gặp mặt nào thích hợp để tặng , cây trâm là mấy ngày phụ vương tìm thợ thủ công cho . Cả bộ sáu cây, A Oánh một cây màu mật ong, cây tím đầu hợp với y phục hôm nay của , coi như là quà tặng cho . Muội đừng chê.”

Tấm lòng thiện chí như , Khương Lê thể từ chối? Nàng cũng khách sáo khước từ, vuốt ve cây trâm cảm ơn Minh Huệ Quận chúa.

Nàng sờ sờ thắt lưng, xem món quà đáp lễ nào thích hợp .

hôm nay ngoài, hà bao thì mang ít, nhưng những thứ khác hầu như gì. Chỉ chuỗi vòng tay ngọc mỡ dê ở cổ tay và đồ trang sức ngọc xanh đầu là thích hợp để mang tặng.

những thứ đều là quà a tỷ tặng cho nàng trong lễ cập kê năm ngoái, Khương Lê đương nhiên nỡ tặng những thứ a tỷ tặng cho khác.

Tiết Oánh và Minh Huệ thấy Khương Lê lộ vẻ mặt nhăn nhó sờ thắt lưng, nhịn .

Tiết Oánh trêu: “A Lê, cô đáp lễ cũng gấp lúc . Hôm nào và Minh Huệ đến quán rượu của cô uống rượu, cô mời chúng uống mấy chén rượu cô tự nấu quà đáp lễ nhé?”

Minh Huệ thì trừng mắt Tiết Oánh: “Cô lắm Tiết Oánh! Rõ ràng là tặng quà, cô mặt mũi đòi ké quà đáp lễ A Lê tặng !”

Tiết Oánh “hừ” một tiếng: “Không mang quà ngoài , sẽ tự chuẩn quà gặp mặt, mang đến quán rượu cho A Lê.”

Trâm cài Minh Huệ Quận chúa tặng cho Khương Lê chế tác tinh xảo gì sánh bằng, thứ thể mua ở các tiệm đồ trang sức bên ngoài, thể lấy rượu quà đáp lễ ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-172.html.]

“Các cô đến quán rượu, đương nhiên mời các cô uống rượu, nhưng uống rượu tính là quà đáp lễ ? Lần sẽ tặng quà đáp lễ cho các cô.”

Ba thêm vài câu, mới lưu luyến rời mà từ biệt .

Ra khỏi đình, Khương Lê thấy Như Nương bên cạnh Tố Tùng, vội qua hỏi: “Thím Như Nương, thím tìm thấy đó ?”

Như Nương gật đầu: “Tìm, tìm thấy . Về, về, , chuyện, với con.”

“Vậy thì quá.” Khương Lê híp mắt : “Hôm nay thu hoạch trong yến tiệc cung đình nhỏ! Ta mới kết bạn với hai cô nương , thím Như Nương tìm bạn cũ, thật sự là đáng công đến.”

Nàng vốn là rộng lượng, lúc quên mất khi cung lo lắng đến mức nào, cũng quên cả lúc nãy đến Ngự Hoa viên hoảng hốt .

Trên đường đến cổng Thừa Thiên, cứ hào hứng về chuyến cung hôm nay của viên mãn thế nào.

Đến cổng Thừa Thiên, gặp Hoắc Giác, cũng quên nhắc thu hoạch hôm nay một nữa.

“Này, xem, đây là trâm vàng Minh Huệ tặng, là Thành Vương gia đích tìm thợ đồ trang sức cho Minh Huệ, đeo cùng y phục a tỷ tặng ? Các nàng đến quán rượu tìm uống rượu, mấy ngày nữa nấu thêm ít rượu trái cây cho họ nếm thử. À còn nữa, xem nên tặng quà đáp lễ gì cho họ thì ?”

Tiểu nương tử lúc thì như con chim khách về tổ líu lo ngớt, giọng trong trẻo ngọt ngào, lúc thì chống cằm, nhíu mày suy nghĩ, dường như gặp vấn đề cực kỳ khó khăn.

Hoắc Giác dựa lưng ghế, lặng lẽ nàng , đợi đến cuối cùng khi nàng xong, mới bảo: “Ngày mai sẽ bảo Hà Chu mang một bức《Hàn Mai Đồ》của Cửu Tưởng cư sĩ đến phủ Thành Vương.

Thành Vương gia thích múa bút hành văn, Minh Huệ Quận chúa từ nhỏ như mưa dầm thấm đất, cũng thích thi họa, bức 《Hàn Mai Đồ》 hẳn sẽ hợp ý nàng .”

“Còn về Tiết cô nương, bình thường A Lê đưa bánh cho a tỷ thì gửi thêm một phần cho Tiết cô nương là , Tiết cô nương thường ngày thích nhất là ăn.”

Khương Lê ngờ Hoắc Giác chỉ cần vài câu giải quyết xong vấn đề lo lắng cả một đường, lập tức mừng rỡ như mở cờ, vội khen ngợi: “Hoắc Giác, thật sự giúp một việc lớn!”

Tiểu nương tử đến mắt cong cong, trông vẻ thật sự vui.

Hoắc Giác hai lúm đồng tiền sâu ở khóe miệng cô, bóp bóp đầu ngón tay cô, : “Hôm nay đến Ngự Hoa viên, dọa ?”

Vốn dĩ sắp xếp trong cung, để Như Nương “tình cờ” gặp cha nuôi.

Việc Lý ma ma xuất hiện trong dự liệu của Hoắc Giác. việc kín kẽ đến , cũng bằng một sự tình cờ đến ngoài ý .

Sự tình cờ của Lý ma ma quả thật hơn kế hoạch ban đầu của .

Hơn nữa, Lý ma ma là tâm phúc của Chu Quý Tần, Chu Quý Tần và Vương Quý phi thiết…

Chuyện hôm nay lẽ sẽ mang đến niềm vui bất ngờ. Điều duy nhất lo lắng, chính là sợ A Lê dọa.

Khương Lê Hoắc Giác đang đến chuyện vị ma ma của Quý Tần nương nương , tuy lúc đó quả thật nàng cũng chút hoảng hốt, nhưng cũng quá sợ hãi.

Võ công của Tố Tùng giỏi như , ngay cả Vân Chu cũng , tuy võ công của nàng cao hơn Tố Tùng nhưng nếu hai thật sự động thủ, thua chắc chắn là nàng . Tố Tùng thật sự quá giỏi “ ám chiêu”, sử dụng ám khí đến mức thần quỷ .

Có Tố Tùng bảo vệ, nàng chắc chắn sẽ thương. Chỉ là vì ở trong cung, sợ hỏng quy củ, mang đến rắc rối cho Hoắc Giác mà thôi.

“Ta .” Khương Lê nhấc váy, lộ giày thêu hoa bên , tươi : “Ta giả vờ trẹo chân, chịu , vị Lý ma ma đó đành bó tay với . Sau đó gặp một vị công công bụng, phái đưa chúng đến Ngự Hoa viên, đó gặp Minh Huệ và A Oánh, chuyện mãi đến khi tiệc thưởng hoa kết thúc!”

Khương Lê đến đây, vô thức nghĩ tới bạn cũ mà Như Nương đến, cũng đó là ai.

Vốn dĩ chuyện gì nàng cũng sẽ với Hoắc Giác, nhưng chuyện Như Nương gặp bạn cũ trong cung dù cũng là chuyện riêng tư của bà . Trừ phi Như Nương đồng ý, nếu nàng sẽ ngoài.

Khương Lê tự cho rằng giữ bí mật của Như Nương, nào phu quân của nàng nắm rõ tất cả bí mật của trong lòng bàn tay từ lâu.

Tiểu nương tử vẻ chịu thêm để giữ bí mật, khiến Hoắc Giác nhịn , nhưng cũng vạch trần, chỉ giả vờ .

Nửa canh giờ , cuối cùng xe ngựa cũng đến Hoắc phủ. Dương Huệ Nương và Khương Lệnh đợi ở cửa từ lâu.

Hôm nay là đầu tiên Khương Lê cung, hai còn căng thẳng hơn cả đương sự. Không sợ gì khác, chỉ sợ gặp Tô Dao.

Trước đây ở phố Chu Phúc, Tô Dao gây khó dễ cho A Lê ít . Giờ địa vị của nàng cao như , nhỡ gặp , gây rắc rối cho A Lê thì ?

Khương Lê xuống xe, Dương Huệ Nương kéo qua, xem xét kỹ lưỡng một lúc lâu, thấy nàng còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm, : “Hôm nay cung thuận lợi ?”

Tất nhiên Khương Lê chỉ báo tin vui chứ báo tin buồn, híp mắt : “Thuận lợi thể thuận lợi hơn, ơi, con kết hai bạn !”

Mọi Khương Lê kể về những tỷ mới quen, trong nhà.

Hà Chu ngoài cửa thùy hoa, đợi khác qua hết, mới lặng lẽ tiến gần Hoắc Giác, khẽ : “Chủ tử, Thế tử đang đợi ngài ở cuối phố.”

Loading...