TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-07-29 09:33:24
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Hoắc Giác xuống xe ngựa, Triệu Bảo Anh lặng lẽ nhắm mắt, phất trần trong tay mềm mại rủ xuống, khuôn mặt thường ngày tươi giờ đây còn nụ , đó là vài tia buồn bã.
Ông ngờ rằng, Như Nương sống khổ sở đến .
“Như Nương bảo, khi còn nhỏ vì bệnh ở miệng, mỗi khi ngoài đều ném đá. Đại ca nhà bên của thím bèn bảo thím ở nhà chờ, còn dù thế nào cũng sẽ đón. Có lẽ vì câu đó mà thím bao giờ nghĩ đến việc tự tử. Sợ rằng khi sẽ tìm thấy thím .”
Lời của Hoắc Giác vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hiện lên trong tâm trí là hình ảnh Như Nương mỉm ông ngày hôm qua. Bà bà sống , cuộc sống hề khó khăn, gặp ông là điều may mắn lớn nhất.
Ánh nắng xiên xiên chiếu xe, nửa Triệu Bảo Anh tắm trong nắng, cảm thấy chút ấm áp nào.
Ngồi im lặng một hồi lâu, ông mới chậm rãi mở mắt, khàn giọng lệnh: “Cao Tiến Bảo, cung.”
***
Hôm nay Thành Thái Đế ở điện Kim Loan để lo chính sự, liên tiếp mấy ngày gặp ác mộng, tai thậm chí còn ảo giác, phần lớn thời gian ông đều nghỉ ngơi ở điện Thừa Loan của Vương Quý phi, thỉnh thoảng mới đến điện Dưỡng Tâm để chính sự.
Lúc trong điện Dưỡng Tâm, khi hai Triệu Bảo Anh trình bày, Thành Thái Đế khỏi nổi giận đùng đùng, chỉ về phía cửa điện Dưỡng Tâm quát: “Bảo Lăng Duệ lập tức qua đây gặp Trẫm!”
Lăng Duệ vội vã chạy từ Lại Bộ đến, bước cửa, một con tỳ hưu khảm chỉ tráng men (*) từ cao ném xuống, bay thẳng về phía mặt.
(*)Nguyên văn là “Kháp ti pháp lang”: nghệ thuật áp tráng men thủy tinh lên các phôi vàng, bạc hoặc đồng để ngăn cho màu men hòa lẫn với .
Lăng Duệ nghiến răng dừng bước, né tránh, để chặn giấy đập trán, tạo thành một vết thương chảy máu.
Máu tươi “tí tách” rơi xuống, Lăng Duệ cũng đưa tay lau vết m.á.u mặt, chỉ cung kính quỳ xuống, trầm giọng : “Xin Hoàng thượng bớt giận!”
Thành Thái Đế dậy, chỉ ông quát mắng: “Ngươi xem ngươi chuyện gì! Nói rằng tất cả đều vì thanh danh của Trẫm, vì phân ưu cho Trẫm! Trẫm thấy ngươi rõ ràng đang kéo bè kéo cánh, chuyện gì đến tay Lăng Duệ ngươi cũng thể dùng để tiêu diệt phe đối lập! Có ngươi nghĩ rằng chùa Đại Tướng Quốc là công cụ để ngươi thao túng triều chính ?!”
“Ngươi tưởng Trẫm là ngươi phái gửi mật thư đến Đô sát viện ? Sao thế? Năm xưa chùa Đại Tướng Quốc từ chối đặt linh bài tổ tiên ngươi lầu Đại Bi, cho nên ngươi tức giận đến tận bây giờ?
Lăng Duệ! Ngươi , chức Thủ phụ của ngươi là do Trẫm ban cho! Thứ Trẫm cho ngươi, bất cứ lúc nào Trẫm cũng thể thu !”
Lăng Duệ mắng, mặt lúc trắng lúc xanh, ông cụp mắt, che ánh mắt u ám.
Nếu Lăng Duệ ông , Chu Nguyên Canh thể lên ngôi vị Hoàng Đế ? Ngày xưa Khang Vương dám chuyện với ông như thế?
Trước luôn cung kính gọi một tiếng “Lăng Thủ phụ”, ngay cả hai năm đầu mới lên ngôi cũng ôn hòa gọi một tiếng “Lăng ái khanh”.
về lẽ do Hoàng Đế lâu , càng ngày càng quá trớn, dần dần còn coi Lăng Duệ ông gì nữa, thậm chí còn để khác cướp đoạt quyền lực trong tay ông !
Trong lòng Lăng Duệ kinh sợ, nhưng ông dám cãi .
Tâm trạng của Thành Thái Đế càng ngày càng nóng nảy, còn giữ vẻ ngoài của một quân tử khiêm nhường, bây giờ thì giả vờ cũng giả vờ nữa, chuyện nhỏ như hạt vừng cũng khiến ông nổi trận lôi đình, giống như điên !
Lăng Duệ đợi Thành Thái Đế mắng xong mới bò bằng cả tay cả chân từng bước về phía , hạ : “Oan uổng quá, Hoàng thượng! Thần tất cả đều vì Hoàng thượng!”
Khi Lăng Duệ điện, Tiết Vô Vấn và Triệu Bảo Anh từ nội điện, đương nhiên hai cũng thấy tiếng “bịch” của Thành Thái Đế ném chặn giấy trong đó.
vẻ mặt của hai ai nấy cũng đều vô cùng bình tĩnh, xuống khỏi bậc thềm ngọc trắng, Triệu Bảo Anh với Tiết Vô Vấn: “Bổn quan còn việc quan trọng, tiễn Tiết đại nhân cung .”
Nói xong, bèn gọi một tiểu thái giám canh điện đưa Tiết Vô Vấn cổng cung.
Tiết Vô Vấn khẽ mỉm , chắp tay từ biệt nhanh chóng khỏi cổng cung, thẳng về Cẩm Y Vệ. Vừa đến cửa lớn nha môn Cẩm Y Vệ, Chỉ huy đồng tri Đường Kiện tiến lên một bước, : “Chỉ huy sứ, vị Lâm Phó thống lĩnh của cấm quân đến.”
Tiết Vô Vấn day day trán, : “Ngươi mời Lâm Phó thống lĩnh đây, đến Ngọc Kinh lâu điều tra án, đợi ở Văn Oanh các.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-179.html.]
Đường Kiện vội vàng chắp tay , truyền lời.
Tiết Vô Vấn lên ngựa, kẹp hai chân bụng ngựa thẳng đến Ngọc Kinh lâu.
Lúc mới là giờ Ngọ ba khắc, các cô nương trong lầu đều đang nghỉ trưa.
Chốn vung tiền thường ngày luôn râm ran tiếng giờ im ắng, Tô Ngọc Nương nha Tiết Thế tử đến, vội vàng dậy khỏi giường thấp, cửa đón.
“Sao Thế tử đến? Ngọc Nương còn tưởng gần đây ngài rảnh chứ?” Tô Ngọc Nương phe phẩy chiếc quạt trong tay, nheo mắt liếc Tiết Vô Vấn.
Người khác , nhưng là trướng của Tiết Vô Vấn, vị công tử phóng đãng nổi tiếng ở Kinh thành ngày nào cũng bận rộn về nhà hầu hạ tổ tông chứ.
Nói thật, Tô Ngọc Nương cũng thật sự bội phục cái vị ở Vô Song viện .
Người như Tiết Vô Vấn, trông vẻ đa tình, thực lòng lạnh lùng cứng rắn, đối với những cô nương lòng thì càng tuyệt tình càng .
Vì Tô Ngọc Nương mới bội phục Vệ Xuân, cũng vị Đại nương tử của Vệ gia thuần phục vị Thế tử như thế nào.
Tiết Vô Vấn đương nhiên ý trêu chọc của Tô Ngọc Nương, một tiếng tùy tiện, : “Việc công, lát nữa nếu vị Phó thống lĩnh cấm quân đến, bảo đến Văn Oanh các tìm .”
Lâm Quy đến nhanh, Tiết Vô Vấn còn uống xong một chén , đến.
“Lâm đại nhân, mời .” Tiết Vô Vấn chỉ vị trí đối diện, : “Tiết mỗ đại nhân đến vì việc gì, xuống từ từ chuyện.”
Ban đầu Lâm Quy Đường Kiện Tiết Vô Vấn ở Ngọc Kinh lâu, còn tưởng tên phóng đãng lấy công tư, lén lút chạy đến Ngọc Kinh lâu tìm tình cũ.
bây giờ dường như , vẻ như cố ý đến Ngọc Kinh lâu đợi .
Lâm Quy từ nhỏ là tuân thủ kỷ cương, từng đến Ngọc Kinh lâu, cũng cảm tình gì . May mà Văn Oanh các trông sáng sủa gọn gàng, thanh nhã độc đáo, khiến thấy ghét bỏ.
Lâm Quy thẳng thắn xuống, nhanh: “Tiết đại nhân đến vì việc gì, chắc cũng Thuận Thiên phủ doãn Tông đại nhân xếp vụ án đó án treo, tạm thời niêm phong hồ sơ ?”
Vì công việc nên Tiết Vô Vấn tiếp xúc với Lâm Quy ít, hiểu rõ tính cách của .
Rót cho một chén gật đầu : “Việc quả thật Tiết mỗ Tông đại nhân nhắc đến, hai mươi mấy t.h.i t.h.ể phần lớn đều thối rữa còn hình dạng, ngay cả phận cụ thể cũng khó tra , huống chi là những bằng chứng khác. Phủ Thuận Thiên một ngày tiếp nhận mấy chục đến cả trăm vụ án, từ án mạng lớn đến chuyện hàng xóm cãi , đều do của phủ Thuận Thiên quản lý. Chắc là Tông đại nhân rảnh điều tra vụ án nên mới tạm thời xếp án treo.”
“Những t.h.i t.h.ể khác thì tra phận, nhưng trong đó hai t.h.i t.h.ể xác định phận ? Một là thứ của , một là nữ nhi của tên đồ tể gây nhiều vụ g.i.ế.c , giam trong nhà lao Trấn Phủ Ty.” Lâm Quy nắm chặt chén trong tay, ngẩng cổ : “Như vẫn đủ để Tông đại nhân cử thêm điều tra vụ án ?”
Tiết Vô Vấn chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc tay, ánh mắt dừng khuôn mặt trung hậu của Lâm Quy.
Lâm gia ở Thịnh Kinh là gia tộc lớn, nếu Lâm Quy vị Thống lĩnh cấm quân tiền nhiệm coi trọng, đề bạt lên vị trí Phó thống lĩnh, thì Lâm gia ở Thịnh Kinh cũng chỉ là một tiểu môn hộ.
Còn về thứ mà Lâm Quy nhắc đến là nữ nhi của phụ với ngoại thất lén nuôi bên ngoài sinh , thậm chí tiểu nương tử đó còn ghi gia phả Lâm gia, khi mất tích mới mười ba mười bốn tuổi.
Ban đầu nếu Hoắc Giác nhắc đến chuyện , còn tình cảm giữa Lâm Quy và thứ đến . Mất tích mười năm mà vẫn cố gắng tìm kiếm, từng từ bỏ.
Tiết Vô Vấn vốn là con cháu danh môn, những năm việc trong Cẩm Y Vệ, chứng kiến bao nhiêu chuyện đen tối trong hậu trạch của các đại viện.
Địa vị của ngoại thất vốn luôn thấp, con cái do ngoại thất sinh càng địa vị. Chỉ cần chủ mẫu gật đầu, thể nhận tổ quy tông.
Lâm cô nương của Lâm gia cũng , thậm chí… việc nàng mất tích lẽ cũng là do khác cố tình .
Tiết Vô Vấn khẽ nuốt khan, Lâm Quy : “Ở Kinh thành , khả năng bắt cóc nhiều thiếu niên thiếu nữ như , g.i.ế.c vứt xác mà để một chút dấu vết, Lâm đại nhân nghĩ, phận của kẻ chắc chắn tầm thường. Như , Lâm đại nhân vẫn kiên trì điều tra vụ án đến cùng ?”
Lâm Quy khẽ giật .
Những điều Tiết Vô Vấn , từng nghĩ đến.