Bài vị của Vệ Giới từ gỗ trầm hương thượng hạng, gỗ đen nhánh, chữ màu vàng kim, giờ vỡ thành nhiều mảnh, khó để ghép .
Vệ Xuân vẫn hết sức tập trung, chất lỏng màu đỏ chảy từ vết nứt lau sạch, khe nứt dán bằng nhựa cây sồi, tạm thời ghép linh bài .
Vệ Xuân khẽ thở phào, đang định mở miệng thì bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay nàng , dùng khăn ướt lau từng ngón tay thật sạch cho nàng .
Tiết Vô Vấn cô nương thích sạch sẽ, chuẩn sẵn khăn ướt cho nàng , giúp nàng lau chùi: “Bài vị hư hỏng thì đục cái mới là , tự sửa chữa?”
“Tổ tiên Vệ gia chỉ còn mỗi linh bài .” Vệ Xuân cúi mắt xuống, thấy nhựa cây dính đầu ngón tay lau sạch, mới tiếp tục : “Hơn nữa, cũng giữ linh bài để con cháu Vệ gia luôn ghi nhớ và cảnh giác.”
Khi xưa, linh bài đưa lầu Đại Bi là vinh dự tối cao của Vệ gia, nhưng phúc họa luôn đôi với , khi một gia tộc sụp đổ, vinh quang trong quá khứ đều trở thành mây khói, ngay cả việc để một linh bài nguyên vẹn cho tổ tiên cũng trở nên khó khăn.
Trận hỏa hoạn bảy năm , tổ miếu truyền thừa nhiều năm của Vệ gia biến thành tro chỉ một đêm, bao nhiêu linh bài tổ tiên trong đó đều hóa thành tro bụi.
Bài học đau thương như , thể quên .
Thực , tộc họ Vệ coi là nhất thế gia, đời đời đều tuân theo lời dạy của xưa, kiêu ngạo nóng vội, luôn khiêm tốn lễ độ.
Gia huấn Vệ gia quy định, khi qua tuổi lục tuần từ quan, chỉ rút lui khi đang ở thời kỳ huy hoàng nhất mới thể duy trì lâu dài, truyền thừa hương hỏa.
dù , một gia tộc vẫn thể diệt vong trong chớp mắt. Mạng mong manh nhất, lòng cũng khó lường nhất.
Ai mà , những ngày tháng huy hoàng gấm hoa mắt liệu thể biến thành ngọn lửa diệt tộc ngập trời ngay trong nháy mắt .
Không cần Vệ Xuân nhiều, Tiết Vô Vấn lập tức hiểu suy nghĩ trong lòng nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-181.html.]
Hắn mỉm bóp nhẹ đầu ngón tay thon dài của Vệ Xuân, : “Khi nhờ đến Dược Cốc lấy di vật cũ về, còn thắc mắc định dùng linh bài gì? Giờ nghĩ , lẽ cũng giống như nàng, dùng nó để cảnh tỉnh con cháu Vệ gia .”
Vệ Xuân ngước mắt , hỏi: “Việc hôm nay suôn sẻ ?” “Sao mà suôn sẻ ?” Tiết Vô Vấn : “Với tình nghĩa giữa Viên Thanh đại sư và Hoắc lão tướng quân, thể giúp chúng ? Hôm nay ở điện Dưỡng Tâm, dù Lăng Duệ thương thì cũng sẽ Chu Nguyên Canh mắng cho một trận. Hiện giờ Chu Nguyên Canh đặt hết hi vọng độ kiếp chùa Đại Tướng Quốc, khi và Triệu Bảo Anh xuất phát còn quên nhắc nhở chúng , dù thế nào cũng đắc tội với các cao tăng trong chùa. Không ngờ lời quở trách của Viên Thanh đại sư tạo nên cảnh chó cắn chó thế .”
Nghe Tiết Vô Vấn nhắc đến Hoắc Diễm và Viên Thanh đại sư, Vệ Xuân khẽ cong môi, : “Ngày xưa ông ngoại từng , đừng Viên Thanh đại sư là xuất gia, thực khi mắng khác, còn ghê gớm hơn cả ông và Phương thần y.”
Tiết Vô Vấn thấy Vệ Xuân , cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ban đầu còn lo linh bài sẽ gợi lên những chuyện nàng nhớ , nhưng cô nương mạnh mẽ hơn tưởng.
Cũng vì sợ lo lắng mà cố tỏ mạnh mẽ .
Dù khi xưa, lúc tổ miếu Vệ gia thiêu rụi, nàng âm thầm nửa ngày.
“Vệ Xuân.” Tiết Vô Vấn cúi đầu tìm ánh mắt nàng , nghiêm túc : “Thanh Châu động tĩnh, Thẩm Thính và Chử Tướng quân đều đang chờ thời cơ. Chỉ cần Nam Chiếu thật sự động tĩnh, dù là thực sự đánh với quân Thanh Châu chỉ vẻ, Chử Tướng quân cũng sẽ nhân cơ hội gài bẫy Tần Vưu và Lăng Nhược Phàm. Đến lúc đó, ngày rửa sạch oan khuất cho Vệ gia và Hoắc gia còn xa
nữa.”
Những việc và Hoắc Giác , thực chỉ cần Vệ Xuân hỏi, đều sẽ thật. Chỉ là nếu nàng hỏi, cũng chủ động , sợ nàng lo lắng tổn thương.
Hôm nay chủ động về chuyện Thanh Châu, chẳng qua là sợ nàng buồn về chuyện cũ, nên mới chọn những chuyện khiến nàng vui để cho nàng .
Vệ Xuân thẳng mắt một thoáng, lập tức hiểu tâm ý của , buồn : “Đừng lo cho , chuyện qua bảy năm, thể vì một linh bài vỡ của tổ tiên mà buồn thương ? So với điều đó, lo lắng cho hơn. Hôm qua lão phu nhân , sang xuân năm Tiết thế thúc sẽ về Kinh báo cáo công tác. Nhỡ như thế thúc chuyện và A Giác , nghĩ cách đối phó ?”
Định Quốc Công hiện ở xa tại Túc Châu, tin tức khó tránh khỏi chậm trễ, thêm đó Tiết Vô Vấn cố ý giấu giếm, nên đến giờ vẫn gì. chỉ cần về đến Thịnh Kinh, sẽ còn giấu chuyện gì nữa.
Tuy lão phu nhân ở đây, Vệ Xuân sợ Định Quốc Công sẽ thực sự gì Tiết Vô Vấn. Nàng chỉ sợ Tiết Vô Vấn như , chịu bốn mươi chín roi gia pháp.