Tiết Vô Vấn nàng đang lo cho , tuy trong lòng hưởng thụ, nhưng ngoài miệng khẽ “chậc” một tiếng, cố ý tỏ vẻ để tâm: “Sợ gì? Ta nhanh chóng để nàng mang thai đứa con cho Tiết gia chúng , đến lúc đó, phụ mặt A Thiền, lẽ sẽ tha cho một mạng. Nhiều lắm cũng chỉ là một trận gia pháp nữa thôi, dù cũng c.h.ế.t .”
Vệ Xuân vội đưa tay che miệng , : “Đừng bậy.”
Bảy năm nàng thể đỡ cho bốn mươi chín roi đó, , nếu Định Quốc Công thật sự phạt , thì dù thế nào nàng cũng sẽ cùng đối mặt.
Hắn là nam nhân của nàng , dù nàng yếu đuối vô dụng đến , cũng dốc hết sức bảo vệ .
Tiết Vô Vấn vẻ mặt che chở của Vệ Xuân, khẽ mỉm , thuận thế hôn lòng bàn tay nàng , thêm gì nữa.
Mùa xuân năm , khi phụ về Kinh, nhiều chuyện hẳn ngã ngũ. Chỉ cần ván đóng thuyền, tự nhiên cách khiến phụ chấp nhận.
***
Chuyện Lăng Duệ Thánh nhân nổi giận quở trách trong cung chẳng bao lâu truyền đến tai Hoắc Giác.
Khi với , vẻ mặt Hà Chu vui vẻ thấy rõ: “Chủ tử, nếu Hoàng thượng chán ghét Lăng Thủ phụ, khi cần chúng tay, Lăng Thủ phụ cũng sẽ tự chuốc lấy hậu quả.”
Hoắc Giác đặt cây bút lông sói xuống, mặt chút vui vẻ nào, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Khi Lăng Duệ cung là Dư Vạn Chuyết đưa tiễn ?”
Hà Chu đáp: “Không , là Triệu Đốc công tự đưa tiễn. mới đến cửa điện, Hoàng thượng gọi về điện Dưỡng Tâm. Còn Dư công công, trong cung gặp mặt Lăng Thủ phụ. Chỉ điều—”“Chỉ điều gì?”
“Nghe của chúng trong cung , Lăng Thủ phụ mới rời cung, Dư công công lén lút đến điện Thừa Loan một chuyến.” Hà Chu đến đây, vô thức liếc sắc mặt Hoắc Giác, thấy vẫn bình tĩnh như thường, vẻ như ngạc nhiên, mới tiếp tục : “ Dư công công đến điện Thừa Loan vì chuyện gì, thì rõ nữa. Trong điện Thừa Loan quá nhiều hầu hạ, canh gác nghiêm ngặt, của chúng thể trộn .”
Hoắc Giác khẽ đóng tập công văn bàn , : “Gửi tin trong, bảo họ cần trộn điện Thừa Loan, chỉ cần theo dõi Vương Quý phi, xem khi nào bà xuất cung là .”
Những gì Dư Vạn Chuyết với Vương Quý phi, ngoài những lời Lăng Duệ nhờ truyền đạt.
Lăng Duệ là lòng tự trọng cực cao, Thủ phụ Nội Các và Lại bộ Thượng thư nhiều năm, càng khiến nội tâm ông kiêu ngạo đến cùng cực.
Hôm nay Thành Thái Đế quở trách chút khách sáo, đối với vị Lăng Thủ phụ ở vị trí cao nhiều năm mà , thể coi là nỗi nhục nhã lớn.
Nỗi nhục nhã như , Lăng Duệ hai mươi năm thể nhẫn nhịn, nhưng Lăng Thủ phụ ngày nay thì thể nhẫn nhịn nữa.
Quyền lực khiến ông đánh mất sự nhẫn nại và kiên trì của ngày xưa.
Hoắc Giác với Hà Chu xong, dậy khỏi thư phòng, : “Chuẩn xe ngựa, tới quán rượu một chuyến.”
***
Phố Thuận Lạc, quán rượu Trạng Nguyên lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-182.html.]
Do hôm nay Hoắc Giác đến chùa Đại Tướng Quốc việc, Khương Lê đến quán rượu nấu rượu từ sớm.
Quán rượu hiện ký hợp đồng với nhiều thương hộ lớn ở Thịnh Kinh, hẹn đầu mỗi tháng sẽ định kỳ giao rượu theo lượng nhất định, một tháng cần ít rượu.
Thấy đầu tháng bảy sắp đến, nàng tất nhiên đến quán rượu để đối chiếu các đơn hàng gửi đến mấy thương hộ lớn, bận rộn đến tận giờ Ngọ mới xong.
Từ sân trong trở về quán rượu, Khương Lê phát hiện trong đại sảnh một gương mặt xa lạ.
Nói đến thì Trạng Nguyên lâu giờ cũng xem là quán rượu tiếng ở phố Thuận Lạc, mỗi ngày đến uống rượu ít, đến nhiều tự nhiên cũng thành khách quen.
gương mặt lạ hôm nay lẽ là đầu đến quán, đến tuy gọi rượu, nhưng một ngụm cũng uống, xem giống như đến để uống rượu.
Khương Lê theo bản năng để ý nhiều hơn, chẳng bao lâu thấy đó cầm thực đơn hỏi tiểu nhị trong quán: “Vị đầu bếp nữ trong bếp quán các ngươi, cơm Bát trân ?”
“Cơm Bát trân?” Tiểu nhị xong, vội lắc đầu : “Các món ăn của Trạng Nguyên lâu chúng đều trong thực đơn , thì , thì . Món ‘cơm Bát trân’ khách quan trong thực đơn, thì tất nhiên là .”
Nam tử gật đầu, nhưng vẫn lịch sự hỏi: “Ta trong thực đơn , nên mới nhờ ngươi đến bếp hỏi xem, vị đầu bếp nữ của các ngươi .”
“Cái …” Tiểu nhị khó xử nhíu mày, đầu Khương Lê, thấy Khương Lê gật đầu, mới : “Được , tiểu nhân phá lệ một , khách quan hỏi xem .”
Khương Lê quầy, tay cầm bàn tính, nhưng khóe mắt vẫn luôn để ý đến nọ.
Người nọ mặc một bộ y phục vải xanh bình thường, dáng cao lớn, diện mạo bình thường, đầu đội khăn xếp góc, tuổi đến ba mươi.
Tuy nàng từng cảm nhận ác ý từ nọ, nhưng vẫn nên phòng . Hắn đến quán rượu, uống rượu cũng dùng cơm, chỉ liên tục hỏi đầu bếp nữ trong quán “cơm Bát trân” .
Nhìn là ý đồ khác.
“Cơm Bát trân” rõ ràng món ăn ở Thịnh Kinh, đại đa thậm chí từng đến món cơm .
cũng trùng hợp, lâu đây Khương Lê qua món “cơm Bát trân” .
Khi Tú nương tử mới đến quán, một ngày hai họ đang ủ rượu ở sân trong, đến những món ăn vặt ở Thịnh Kinh, bà nhắc đến món cơm đó.
“Đây còn là món cơm nghĩ lúc khi kinh doanh quán rượu, dùng bảy loại đậu xay nhuyễn trộn với thịt băm nhân, bên ngoài bọc một lớp gạo nếp cho xửng trúc hấp chín, ăn mùi thơm của đậu, thịt và trúc, ngon.”
Dư Tú Nương giỏi món ăn, Khương Lê bà qua ít món ăn độc đáo, “cơm Bát trân” chính là do bà sáng tạo .
Vừa nam tử hỏi đến món cơm , Khương Lê đoán , lẽ là đến tìm Tú nương tử, nên mới bảo tiểu nhị với bà .
Nếu Tú nương tử gặp thì tự nhiên sẽ , nếu , thì bà sẽ bảo Hà Ninh đuổi đó ngoài.
Khương Lê rốt cuộc là gì của Tú nương tử, nếu vì tuổi còn trẻ hơn Tú nương tử ít, nàng suýt nữa còn tưởng là vị phu quân của bà .
Bên nàng đang nghĩ, bên Dư Tú Nương vội vã từ nhà bếp, thấy đến quán, ngạc nhiên nhướn mày, : “Tề An? Sao ngươi tìm đến đây?”