TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-07-30 09:02:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đó Tề Xương Lâm là học trò giỏi nhất thư viện, thư viện lo cả ăn ở cho ông , mỗi ngày đều đồ ăn nóng hổi mới mẻ, ba bữa một ngày, thiếu bữa nào.

ngày đó tại , ông như ma xui quỷ khiến lấy túi tiền, khỏi thư viện, đến bên đường, chỉ món ăn xanh mướt trong giỏ trúc xe của bà , híp mắt với bà câu đầu tiên trong đời: “Ngu Đại nương tử, đây là món gì ?”

Vì học giỏi, dung mạo mắt, thêm việc từ nhỏ ăn cơm nhà khác để lớn lên nên luyện cái miệng khéo , ở nơi nhỏ bé của họ, Tề Xương Lâm cũng khá các cô nương yêu thích.

Vốn tưởng rằng cô nương mắt ít nhất cũng sẽ cho ông một nụ , nào ngờ bà chỉ lạnh lùng ông một cái, đỡ lưng, giọng điệu lạnh nhạt với ông câu đầu tiên trong đời: “Cơm Bát trân, một đồng tiền hai phần.”

Tề Xương Lâm đến giờ vẫn nhớ cái của bà khi đó, dường như đang với ông rằng, ngươi dám mắng thử xem?

Mãi ông mới , ngay khi ông cầm túi tiền từ thư viện, A Tú mấy đứa học trò trong trường chỉ mũi mắng là bất hiếu, nếu rút con d.a.o , bọn họ còn định lật đổ quầy hàng của bà .

Mà cũng chính cái của bà lúc đó, khiến ông nhớ mãi.

Nói thì bà cũng là cô nương nhất ở hẻm Ngân Nguyệt, dung mạo chỉ thể gọi là thanh tú, tính tình mạnh mẽ, miệng lưỡi còn giỏi mắng hết sức, nhưng chính một như , khiến ông để ý.

Trong căn phòng sáng sủa, Tề Xương Lâm nắm chiếc khăn ướt, im lặng.

Ông rõ, dù đến , A Tú cũng thể sống . Bà giống như bông hoa mọc nơi hoang dã, trong luôn một sức sống quật cường mãnh liệt, từng sợ hãi gió mưa.

Người sống từ đến nay, chính là ông – kẻ điện đường cao sang.

Tề An thấy ông im lặng, cũng lên tiếng.

Đêm đen của mùa hè, ngay cả gió cũng ấm áp. căn phòng , sinh cái lạnh.

Hồi lâu, Tề Xương Lâm khàn giọng hỏi: “Nàng với ngươi vì về Thịnh Kinh ?”

Tề An lắc đầu, mắt chua cay, nhưng cuối cùng vẫn nhịn nước mắt, đáp: “Phu nhân vội vã trở về quán rượu đó, nhiều với tiểu nhân.”

Tề Xương Lâm day day trán, thở dài : “Thôi , ngươi hỏi nàng cũng sẽ . Đợi qua một thời gian nữa, sẽ tự đến gặp nàng .”

“Đại nhân!” Tề An tiến lên một bước, giọng giấu xúc động, : “Phu nhân trở về Thịnh Kinh, ngoài vì đại nhân còn thể vì cái gì? Ngài, chi bằng, chi bằng đón phu nhân về ? Dù những tiểu đó, ngài cũng từng đụng đến!”

Tề Xương Lâm tự nhạt: “Nếu nàng trở về, chắc chắn .”

Ông hiểu bà quá rõ, từ khi ông những lời đó, ép bà hòa ly với , họ thể nào nữa.

Còn , Thịnh Kinh hiện tại sắp yên nữa .

Lăng Duệ tham vọng bừng bừng, một vị trí Thủ phụ sớm thỏa mãn ông . Vương Quý phi trong cung, còn là vị Vương Quý phi lời Lăng Duệ răm rắp của ngày xưa nữa.

Lăng Duệ nếm vị ngọt của quyền lực, Vương Quý phi cũng .

Nắm giữ phượng ấn nhiều năm, sinh Hoàng tử duy nhất trong cung, Vương Loan thể cam tâm một quân cờ cả đời?

Thế nhưng đến giờ Lăng Duệ vẫn rõ, vẫn nghĩ rằng Vương Loan còn yêu mến ông như xưa.

Tề Xương Lâm day day trán.

Quyền lực tối thượng thể rối loạn tâm trí, che mờ đôi mắt, cũng thể khiến một nữ nhân tình yêu cho mê đổi .

Giờ đây giữa Lăng Duệ và Vương Loan, thật khó rõ ai mới là đang lợi dụng ai.

“Tề An, qua tháng mười, ngươi và Tiểu Nguyệt hãy đưa phu nhân trở về Trung Châu. Sau đó ở Trung Châu, đợi tin của . Nếu mùa thu năm nhận tin của , ngươi hãy ở Trung Châu vĩnh viễn, bảo vệ phu nhân như từng bảo vệ .”

“Đại nhân!” Tề An mở to mắt, giọng giấu nổi nỗi buồn, sự bất an đeo đẳng trong lòng cả đêm lập tức nhấn chìm .

Tề Xương Lâm mệt mỏi xoa xoa trán, : “Nghe , ngoài .”

Bảy năm , ông may mắn đánh cược đúng, giữ mạng, còn thăng quan.

, chắc…

Tề Xương Lâm ngọn nến đỏ rực bàn, chau mày.

Tình hình Thịnh Kinh hiện tại, ông vẫn luôn cảm thấy điều gì đó .

Vị Hoàng Đế điện Kim Loan , Lăng Duệ hành sự ngày càng vội vàng , ngay cả đồng liêu cũ nay là kẻ thù chính trị Chu Dục Thành cũng lắm.

thật kỳ lạ, ông thể tìm điểm kỳ quái , chỉ đơn thuần là một cảm giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-186.html.]

Giống như… một bàn tay đang từ từ khuấy động cục diện triều đình, và ông – một trong cuộc, rõ ràng ngửi thấy mùi nguy hiểm, nhưng tìm nguồn gốc của mối nguy hiểm đó.

***

Ngày ba mươi tháng sáu, thích hợp kết giao bạn bè, thích hợp ngoài, thích hợp… hừm, một dạy học miễn phí.

Từ sáng sớm Tông Khuê sai gia nô đưa đến cổng Hoắc phủ ở phố Vĩnh Phúc, xuống xe, còn quên chỉnh vạt áo, vuốt ve tay áo, chỉnh mũ ngọc, đó mới vung quạt xếp lên, nắm lấy vòng đồng ở cửa gõ mạnh.

Chẳng mấy chốc, Hoắc Giác mặt đen như đ.í.t nồi xuất hiện ở cửa thùy hoa, : “Không , giờ Ngọ gặp ở quán rượu luôn. Sáng sớm Tông đại nhân chạy đến quý phủ Hoắc mỗ gì?”

Tông Khuê sờ sờ mũi, cuối cùng tiện với rằng, khi nhận lời mời của tối qua, phấn khích đến mức cả đêm ngủ .

Vì thế mới sớm xuất phát đến đây.

Nói , đây là đầu tiên nhận lời mời của khác.

Trước đây từng học ở thư viện Lộc Sơn và Quốc Tử Giám, nhưng lẽ vì quá xuất sắc, mà những bạn học đó là những kẻ nhát gan và tự ti, nên bao giờ dám mời uống rượu để thắt chặt tình bạn bè đồng môn.

Tất nhiên, nếu những đó thật sự mời , cũng sẽ , dù , với những coi gì, lười phí thời gian để giao thiệp.

Có thời gian rảnh rỗi đó, chi bằng ở nhà thêm vài bài văn.

Hoắc Giác khuôn mặt Tông Khuê đầy ý “Bổn công tử hạ đến căn nhà nhỏ của ngươi, ngươi còn bày cái mặt lạnh thế”, day day trán, : “Huynh ăn sáng ? Vào , lát nữa bảo A Lệnh mang ít đồ ăn sáng cho .”

Nói xong, bèn bảo nữ tỳ bên cạnh dẫn chính sảnh.

Trong phủ đột nhiên khách đến, Khương Lê vội vàng ăn xong bữa sáng lập tức đến nhà bếp sắp xếp cho bà v.ú đun nước pha , tiện thể chuẩn một điểm tâm nhỏ.

Sau đó mới dẫn Đào Chu, Vân Chu cùng đến chính sảnh.

Trước đây Khương Lê từng gặp Tông Khuê, ngày Ngự Nhai Khoa Quan gặp một , ngày yến tiệc cung đình cũng gặp một . hai từng chuyện với , thực sự thể là quen .

Đến chính sảnh, Dương Huệ Nương và Khương Lệnh ở đó chuyện với Tông Khuê.

Nhìn vẻ mặt hớn hở đến mở cờ của Dương Huệ Nương, lẽ vị Tông đại nhân cũng độc miệng như lời đồn, ngược còn khá dễ gần.

Hoắc Giác bên cạnh Khương Lệnh, thấy Khương Lê , khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng dịu , dậy nắm lấy tay nàng, giới thiệu đơn giản với Tông Khuê: “Đây là thê tử của , Khương Lê.”

Tông Khuê tất nhiên chắp tay lễ, quy củ gọi một tiếng: “Hoắc phu nhân.”

Khương Lê và Dương Huệ Nương còn bận rộn ở quán rượu, chỉ hàn huyên với Tông Khuê vài câu rời khỏi chính sảnh.

Hoắc Giác bóng dáng tiểu nương tử rời , khuôn mặt vốn dịu dàng một lúc lâu dần dần lạnh .

Tông Khuê nhịn “chậc” một tiếng, phe phẩy quạt giấy mặt dày : “Hoắc đại nhân, đến mức đó ? Giờ Ngọ tới quán rượu uống rượu , xa phu nhân một chút chịu nổi? Có trong lòng còn đang mắng đến sớm quá ?”

Hoắc Giác một cái biểu cảm gì, nếu đến sớm, giờ và A Lê vẫn còn đang ăn sáng chuyện trong phòng ngủ.

Một buổi sáng đẽ để quấn quýt với nương tử nhà kẻ độc chút tầm phá hỏng, đặc biệt là còn nhận đúng là phá đám.

Hoắc Giác nhướn mày, còn kịp mở miệng, bỗng thấy Khương Lệnh đối diện nghiêm túc : “Sao thế? Tông Khuê ca nghĩ nhiều , từ đến nay Hoắc Giác ca với tỷ của bao giờ quấn quýt như thế . Huynh đến đúng lúc lắm, chắc Hoắc Giác ca cũng vui.”

Hoắc Giác từ từ, từ từ, chuyển ánh mắt từ Tông Khuê sang mặt Khương Lệnh.

Người khác lẽ sẽ nghĩ Khương Lệnh đang giúp , nhưng Hoắc Giác , Khương Lệnh lời thật lòng.

Có lẽ vì hình tượng của trong lòng Khương Lệnh quá cao quý chính trực, quá hiểu phong tình, em vợ thực sự nghĩ rằng từ đến nay và A Lê bao giờ quấn quýt.

Trong lòng bỗng cảm xúc phức tạp.

Tông Khuê gập quạt giấy , dường như thấy một tia khó thành lời trong vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Giác, lập tức , Khương Lệnh, chỉ quạt giấy về phía , : “A Lệnh, là nhân tài đấy!”

Khương Lệnh ý tứ trong lời của Tông Khuê, vội vàng ngượng ngùng xua tay, : “Không dám, dám. Tông Khuê ca quá khen!”

Tông Khuê ha ha , liên tục khen vài tiếng “nhân tài”, khen đến mức Khương Lệnh càng thêm mờ mịt.

Thấy sắc mặt Hoắc Giác bên cạnh càng lúc càng trầm xuống, Tông Khuê mới điều dừng , hắng giọng, với Hoắc Giác: “Lần đến đây, cũng là tiện thể truyền lời của thúc thúc. Thúc thúc bảo hỏi xem, ngày nghỉ đầu tháng , thể sắp xếp bớt chút thời gian đến Tông gia một chuyến ?”

Loading...