TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-07-30 09:15:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ ngày Tông Khuê lên phố Vĩnh Phúc ghé quán rượu, từ đó trở thành khách quen của quán.
Tuy tính tình kiêu ngạo, nhưng luôn che chở cho . Từ nhỏ đến giờ, từng bạn nào cùng trang lứa.
Hoắc Giác là duy nhất khiến tin phục, kết giao sâu sắc.
Cũng vì lý do đó, dù là Khương Lê Khương Lệnh và Dương Huệ Nương, đều là của Hoắc Giác, Tông Khuê coi Hoắc Giác là bạn , tự nhiên cũng xem của như nhà.
Hơn nữa, tay nghề của Dương Huệ Nương hợp khẩu vị của .
Mỗi đến quán rượu, Dương Huệ Nương đều nấu cho ít nhất ba món mặn một canh và hai món chính, chỉ mới đến vài ngày mà thấy thắt lưng chật .
“Này Trạng nguyên lang, ngày nào cũng ăn đồ dì Dương nấu, vẫn giữ vóc dáng thế?”
Tông Khuê thong thả trong hành lang viện nhà , đầu liếc thắt lưng Hoắc Giác, tò mò hỏi.
Nói thì, hai họ tuổi tác tương đương, đều cao lớn tuấn tú.
mỗi khi ngoài phá án, những cô nương lén còn ít hơn xa so với những lén Hoắc Giác, thật khiến phục.
Giờ nghĩ , lẽ là do vóc dáng của Trạng nguyên lang thon gọn hơn !
Ánh mắt tò mò đó của Tông Khuê khiến lông mày Hoắc Giác giật giật.
cũng tiện gì, chỉ khẽ mím môi, nhạt nhẽo đáp một câu: “Nếu Tông đại nhân xử lý thêm vài vụ án mỗi ngày, sẽ như Hoắc mỗ, ăn bao nhiêu cũng mập.”
Quản gia Tông phủ dẫn đường phía hai đối đáp, bèn híp mắt : “Nếu tiểu thiếu gia giống như Hoắc công tử, cưới một tiểu phu nhân về, chắc cũng sẽ giữ vóc dáng mập.”
Tông Khuê xong, như thể thấy điều gì đáng sợ, vội vẫy quạt giấy trong tay, : “Minh thúc, thúc đừng dọa bằng chuyện thành ! Ta thà mập thêm ba cân cũng cưới vợ!”
Hoắc Giác vẻ mặt hoảng sợ của Tông Khuê, nhướn mày. Nói thì, gia quy của Tông gia ở Tịnh Châu cũng khá thú vị.
Không phong tục ở Tịnh Châu là sợ cưới xin bẩm sinh , các công tử Tông gia dường như đều mặn mà với chuyện thành .
Vì thế tổ tiên Tông gia lập gia quy, đủ mười sáu tuổi đỗ Cử nhân, thể đợi đến khi đội mũ mới cưới; đến tuổi đội mũ mà đỗ Tiến sĩ, thể đợi đến hai mươi lắm tuổi mới cưới; đỗ Tam đỉnh nguyên, thể đợi đến ba mươi tuổi mới lập gia đình.
Gia quy như , thể là hiếm thấy đời.
điều khiến kinh ngạc là gia quy hiệu quả kỳ lạ. Con cháu Tông gia ở Tịnh Châu ai nấy đều miệt mài đèn sách, khổ công học tập, chỉ để thành muộn hơn.
Lúc vị quản gia gọi là “Minh thúc” thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tông Khuê thì thở dài. Nghĩ đến Tông Úc và Tông Già đang đợi hai vị công tử trong viện, lắc đầu, buông tiếng thở dài.
Nhỏ khiến yên tâm , lớn càng đáng lo hơn.
Từng một, đều xem chuyện thành như thảm họa đáng sợ lắm. Trớ trêu , gia quy quy định, chỉ cần ngươi quan đủ lớn, việc thành đều do ngươi quyết định!
***
Phủ của Tông gia ở Thịnh Kinh vẫn là nơi Thừa Bình Đế ban cho Tông gia khi còn tại vị.
Phủ nối liền bởi hai tứ hợp viện, hành lang uốn lượn, đình tạ, núi vây quanh nước, thể thanh u tráng lệ.
Đến Tích Cẩm đường, Minh thúc dừng bước ở ngoài cửa viện, cúi : “Lão gia và Nhị gia đang đợi trong , mời Hoắc công tử .”
Hoắc Giác chắp tay cung kính đáp lễ, mới cùng Tông Khuê trong viện.
Trong viện róc rách tiếng nước chảy, uốn lượn quanh co từ hòn núi giả, vang tiếng réo rắt. Hai bên núi giả, cổ thụ cao vút, gốc cây đặt bàn ghế đá.
Tông Già và Tông Úc mặc thường phục màu nhạt, đang ghế ung dung đánh cờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-187.html.]
Thấy hai đến, Tông Úc vội dậy, thiết vẫy tay với họ, : “Mau đây, xem hai các cháu giải ván cờ dang dở ?”
Hoắc Giác cung kính hành lễ với hai , mới thong thả đến cây, ván cờ c.h.ế.t bàn.
“Đây là ván cờ ông bác của cháu bày hôm nay, mất một canh giờ vẫn giải .” Tông Úc vỗ vỗ ghế đá bên cạnh, với Hoắc Giác: “Nào, Hoắc tiểu lang, thử xem thể phá giải ?”
Vừa xong, Tông Khuê chịu, vội : “Khoan , thúc thúc, cháu cũng thử.”
Người vốn hiếu thắng, thể để Hoắc Giác độc chiếm sự chú ý ? Hắn bèn vội vàng xuống vị trí bên cạnh Tông Già, cầm một quân cờ lên, chăm chú suy nghĩ.
suốt thời gian hai chén , quân cờ trong tay vẫn đặt xuống .
“Này Trạng nguyên lang, manh mối gì ?” Tông Khuê cầm quân cờ, nhịn ngẩng đầu Hoắc Giác.
Hoắc Giác khẽ gật đầu, nhặt một quân cờ đen, đặt xuống một góc đáng chú ý.
Đối diện, Tông Già đổi sắc mặt, đặt một quân cờ trắng vị trí , hai đánh qua bảy tám nước, Tông Úc Hoắc Giác nhướn mày kinh ngạc, : “Ván cờ c.h.ế.t sống .”
Còn chẳng ?
Khi Hoắc Giác đặt quân cờ đầu tiên vẫn thấy gì, đến nước thứ tư mới dần dần thấy chút manh mối, đến nước thứ bảy, cả cục diện sống .
Mưu trí như , một bước tính bảy tám bước thật khiến kinh ngạc.
Tông Già đặt quân cờ trắng trong tay xuống, Hoắc Giác một cái thật sâu, dịu giọng : “Tài đánh cờ của Hoắc tiểu lang thật kinh .”
Hoắc Giác đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tông Già, mỉm : “Không tài đánh cờ kinh , thật nhiều năm , trưởng bối trong nhà từng bày ván cờ dang dở cho Giác và trưởng, khi đó trưởng dùng cách để phá giải, Giác chỉ là nhớ cách phá giải của trưởng mà thôi.”
Từ khi thấy ván cờ , Hoắc Giác Tông Già đang quang minh chính đại dò xét phận của .
Tất nhiên thể dùng một thủ đoạn để qua mặt, dù phận giả của Hoắc Giác xuất phát từ ông ngoại, Tiết Vô Vấn tô vẽ thiện một cách cẩn thận chu , thể là một kẽ hở.
Dù Tông Già nghi ngờ, tra cũng tra gì, nếu thì lúc cũng dùng ván cờ để thử .
cuối cùng cũng lý do gì để giấu giếm.
Một mặt là vì mấy vị Tông gia là bạn thù, mặt khác là vì giấu cũng giấu lâu.
Trên đời , những thể liên kết với tiểu công tử Vệ Cẩn của Vệ gia quá năm , vị Đại lý tự Khanh thận trọng sắc bén chính là một trong đó.
Quả nhiên, khi Hoắc Giác điều đó, Tông Già khẽ mỉm , vẫy tay với Tông Úc và Tông Khuê: “Hai các cháu ngoài .”
Tông Khuê đưa mắt qua giữa Hoắc Giác và ông bác , dường như đoán điều gì, vội : “Ông bác, cháu và Trạng nguyên lang là bạn bè thiết, giờ gì — ơ, ơ, thúc thúc, gì ! Có ngoài ở đây, quân tử dùng lời dùng tay chân!”
Tông Úc túm chặt cổ áo Tông Khuê, từ tốn : “Cháu còn ngoài ? Lệnh của trưởng bối mà cũng dám , thật là ô nhục gia phong!”
Dứt lời, thêm câu nào lôi Tông Khuê ngoài.
Trong viện nhanh chóng yên tĩnh trở , chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo.
Tông Già rót cho Hoắc Giác một chén nóng, chậm rãi : “Trà đắng độc nhất vô nhị của Tịnh Châu, miệng tuy đắng, nhưng qua lớp đắng ban đầu, sẽ ngọt vô cùng.”
Tông Già như thể đang về , như thể đang về chuyện khác. Hoắc Giác uống cạn chén đắng, bình tĩnh : “Trà ngon.”
Tông Già Hoắc Giác, thật, vị công tử trẻ tuổi vẻ ngoài hề giống Vệ Thái phó chút nào, nhưng phong thái giống.