TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-07-30 09:15:09
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại yến tiệc Ân vinh, ông cảm thấy vị Trạng nguyên xuất bình dân vẻ quen thuộc.

Trước đó, tuy từng Tông Úc nhắc đến trẻ tuổi , nhưng từng liên hệ với Vệ gia.

Cho đến ngày yến tiệc Ân vinh đó, khi gặp mặt , mới vì cảm giác quen thuộc mà nảy sinh nghi ngờ trong lòng. Làm Đại lý tự Khanh sáu năm, Tông Già bao giờ xem thường những nghi ngờ gần như bản năng như thế.

Tông Già khẽ thở dài: “Ván cờ dở dang vốn do và ông nội cùng phát hiện , khi đó hai chúng còn đánh cược xem hậu bối Tông gia Vệ gia, nhà nào sẽ phá giải ván cờ c.h.ế.t sớm nhất.”

Kết quả đánh cược, đương nhiên là ông thua .

Chỉ trong vòng hai tháng, cháu đích tôn của Vệ Thái phó phá giải ván cờ .

“Khi đó nhận thư của Vệ Thái phó, trong lòng thực sự khó chịu. điều khiến khó chịu hơn là một năm , nhận thư của Vệ Thái phó.” Đôi mắt vốn nghiêm túc của Tông Già hiếm khi lộ chút ý : “Ông đứa cháu nhỏ của ông vô tình xem ván cờ dở, chỉ cần một nước phá giải thế cờ chết, tuy nhiên nước cờ đó của nó, g.i.ế.c địch một nghìn, cũng tự thương tám trăm, là một nước cờ thần diệu, cũng là một nước cờ độc. Thật sự khiến ông tự hào lo

lắng.”

Dù là nước cờ độc, nhưng cũng phá giải ván cờ tưởng chừng bế tắc đó. Một đứa trẻ đầy mười tuổi, một nước cờ như , thể cho trưởng bối vui mừng?

nước sát chiêu như địch thương tự tổn thương chính .

Người thường xem nước cờ đạo lý, phong cách đánh cờ của một thể thấy phong cách việc của đó. Một nước cờ lưỡng bại câu thương như , thế khiến Vệ Hạng lo lắng?

Tông Già đến đây, khẽ dừng , : “Ta nghĩ, sẽ dùng nước độc lưỡng bại câu thương để phá giải ván cờ . Không ngờ, dùng cách phá giải của trưởng .”

Hoắc Giác Tông Già và ông nội quan hệ cũ, nhưng họ còn một đoạn chuyện xưa về ván cờ .

Qua vài câu của Tông Già, Hoắc Giác nhớ dáng vẻ ông nội nở nụ , thậm chí đoán ông dùng ngôn từ như thế nào để hai bức thư đó.

Hóa nước cờ khi thuận tay đánh khiến ông nội tự hào lo lắng như .

Sống một đời, Hoắc Giác đương nhiên hiểu nỗi lo của ông nội, kiếp dùng phương pháp lưỡng bại câu thương để báo thù.

Tuy báo đại thù, nhưng những gì mất còn nhiều hơn những gì đạt .

Tông Già từ từ cầm ấm lên, nước màu đỏ sẫm chảy từ vòi ấm, bốc lên những làn khói trắng mờ ảo, sương mù che khuất đôi mắt tối tăm mờ mịt của ông .

“Hoắc tiểu lang, Kinh, là vì chuyện gì?”

Hoắc Giác ngẩng đầu thẳng mắt Tông Già, che giấu, đường đường chính chính : “Rửa oan.”

Tông Già khẽ gật đầu, rửa oan cho Vệ gia và Hoắc gia, chuyện dễ dàng, nhưng cũng khả năng.

Hai ngày , Lỗ Đô Ngự sử của Đô sát viện mang một quyển sổ sách đến tìm ông , rằng sổ sách đó xuất phát từ tay Binh bộ Thượng thư. Men theo sổ sách đó mà điều tra, thể lật vụ án mưu phản bảy năm .

Binh bộ Thượng thư Hồ Đề là của Lăng Duệ.

Hồ Đề khó đối phó, khó đối phó là Lăng Duệ, Tề Xương Lâm và Vương Quý Phi trong cung, còn Thành Thái Đế với tâm tư khó dò cũng là một ẩn thể đoán .

Thành Thái Đế thể lên ngôi Hoàng Đế, là nhờ sự mưu tính nhiều năm của Lăng Duệ.

Hiện tại Thành Thái Đế rõ ràng tin tưởng Lăng Duệ như lúc mới lên ngôi, thậm chí còn xu hướng ngầm dùng Đô sát viện, Đại lý tự và Cẩm Y Vệ để đối kháng với phe phái của Lăng Duệ.

chuyện triều đình, biến thường xảy chỉ trong một đêm. Không ai , vị Thành Thái Đế dường như ngày càng thích Lăng Duệ sẽ lựa chọn thế nào trong giây phút cuối cùng.

Bởi vì với tính cách của Thành Thái Đế, vụ án bảy năm , ông còn dám để khác nhắc đến, huống chi là lật án cũ.

, thế nào để Thành Thái Đế quyết tâm trừ khử Lăng Duệ và cho phép Tam pháp ti lật án cho Tiên Thái tử, đây mới là điều khó nhất.

“Tông Khuê quyển sổ đó là tìm thấy trong nha môn Binh Bộ, Hoắc công tử, chỉ hỏi một câu.” Tông Già đặt chén xuống, đôi mắt từng trải nhiều năm triều đường như thể thấu lòng chằm chằm Hoắc Giác.

“Quyển sổ đó, thật giả?”

***

Sau khi Tông Úc dẫn khỏi Tích Cẩm đường, Tông Khuê chỉnh vạt áo xộc xệch, hài lòng : “Thúc thúc, ông bác đang thẩm vấn ? Ngay cả cũng cho chúng .”

“Chuyện của bá phụ gì đến lượt tiểu bối như cháu can thiệp?” Tông Úc liếc Tông Khuê: “Chỉ với cái tính chuyện gì cũng tò mò đến cùng của cháu, sửa đổi, sớm muộn sẽ gây họa lớn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-188.html.]

Tông Khuê “bộp” một tiếng mở quạt giấy, chỉnh sắc mặt, : “Trạng nguyên lang là do cháu dẫn , thì dù thế nào cháu cũng bảo vệ chu cho .”

Tông Úc xong, n.g.ự.c lập tức nghẹn : “Cháu ? Còn tưởng và ông bác cháu sẽ hại Hoắc tiểu lang ?”

Nói xong, túm lấy vạt áo Tông Khuê, : “Đi đánh cờ với , ngay cả một ván cờ cũng phá , còn tự xưng thông minh bậc nhất thiên hạ.”

Thế là, vạt áo Tông Khuê chỉnh xộc xệch nữa, còn ép đánh cờ cả buổi chiều. Đến khi Tích Cẩm đường, Hoắc Giác rời từ lâu.

Tông Già Tông Khuê, chỉ ván cờ bàn đá, : “Hoắc tiểu lang nghĩ hai cách phá giải, cháu về nghĩ kỹ xem, còn cách nào khác ? Cháu là xuất sắc nhất thế hệ của Tông gia, đừng với là ngay cả một cách mà cháu cũng nghĩ .”

Gừng càng già càng cay.

Tông Già xong, cái tính chịu thua trong xương tủy của Tông Khuê trỗi dậy, khẽ cắn răng, xoay về thư phòng của .

Tông Khuê , Tông Úc về vị trí ban đầu, hỏi: “Bá phụ, quyển sổ đó…”

“Quyển sổ đó là thật, nhưng do Hồ Đề .” Tông Già từ từ nhặt những quân cờ bàn, bỏ hộp cờ, nhặt : “Chuyện sẽ tự xử lý, cháu cần can thiệp.”

“Cháu hiểu .” Tông Úc gật đầu đáp, suy nghĩ một lúc, : “Vậy… vụ án t.h.i t.h.ể cháu thể tiếp tục điều tra ?”

Tông Già đáp, đợi đến khi tất cả quân cờ đều bỏ hộp, mới từ tốn khuyên bảo: “A Úc, nếu phía sương mù, chúng thể tiếp tục tới. Bởi vì cháu bao giờ , ẩn màn sương mù đó, là lối thoát vực sâu. Ta cháu nóng lòng phá án, nhưng hiện tại chỉ thể tạm gác vụ án đó , Tông gia chúng từ đến nay bao giờ hành động thiếu suy nghĩ khi tình thế rõ ràng, cháu hiểu ?”

Sau khi rời khỏi Tích Cẩm đường, Hoắc Giác quản gia Minh thúc đích tiễn khỏi cổng Tông phủ.

“Sao Hoắc công tử dùng bữa tối?” Ông lão đầy từ bi thiện lương híp mắt hỏi.

Hoắc Giác nhàn nhạt đáp: “Hôm nay là ngày Thất tịch, về ăn lễ cùng phu nhân.”

Minh thúc xong thì ngạc nhiên, ở Tông phủ dương thịnh âm suy, ông suýt thì quên hôm nay là ngày Thất tịch.

“Vậy thì nên giữ Hoắc công tử nữa.” Minh thúc , Hoắc Giác với ánh mắt như một món bảo bối.

Tuổi còn trẻ đỗ Trạng nguyên, còn yêu thương nương tử như , thật là trai hiếm , thắp đèn tìm cũng thấy! Thật hy vọng công tử chim công nhà thể học hỏi nhiều hơn! Không cầu yêu thương nương tử như Hoắc công tử, chỉ cầu sớm đính hôn, để ông chút hy vọng!

Trong lúc Hoắc Giác đang đánh cờ với Tông Già ở Tông gia, Khương Lê cũng đang tất bật chiêng trống chỉ huy mấy tỳ nữ phơi quần áo phơi sách.

Đây cũng là truyền thống đón lễ Thất tịch của Đại Chu.

Như câu “Ngày Tí gội đầu, yêu mến, ngày Mão phơi nắng, bạc đầu”(*), tương truyền ánh nắng ngày mùng bảy tháng bảy là như ý nhất trong năm, phơi sách phơi quần áo ngày , phơi hết ẩm còn sót từ xuân thu, hai mùa thu đông sắp tới sẽ việc như ý.

(*)Nguyên văn là “Tử mộc, lệnh nhân ái chi. Mão nhật sái, lệnh nhân bạch đầu”

Khương Lê chỉ mang sách trong thư phòng của Hoắc Giác phơi, còn sai Hà Ninh đến phòng Tô Thế Thanh khiêng hai rương sách y thuật cũ .

Những cuốn sách đó tuổi, mở rương , một mùi ẩm mốc cũ kỹ lập tức lan tỏa.

Hà Ninh vội vàng bưng sách ngoài, sách chất đống từng chồng, còn lẫn ít hồ sơ khám bệnh, thật sự khá nhiều.

Mấy tỳ nữ cũng tiến lên giúp Hà Ninh, lượt mở sách , đặt ánh nắng phơi. Đang lật thì bỗng Vân Chu “Ơ” lên một tiếng, : “Đây, đây là phu nhân ?”

Khương Lê đang chăm chú phơi quyển《Trung Dung》của Hoắc Giác, tiếng Vân Chu, bèn sang theo hướng âm thanh.

Lập tức trông thấy trong một quyển sách y thuật cũ kẹp một xấp tranh nhỏ, gió thổi qua, xấp tranh “xào xạc” rơi xuống đất.

Hơn mười bức tranh, đều là vẽ giấy Tuyên Thành thông thường nhất, trông như thuận tay vẽ xuống. Có những bức tranh chân dung nhỏ giấy còn mới, những bức ngả vàng, như dấu vết thời gian đọng .

Theo lý mà , Hoắc Giác văn thơ bay bổng, thư họa song , bình thường ít cầm bút vẽ tranh, trong cuốn sách kẹp một xấp tranh như cũng chuyện đáng ngạc nhiên.

vấn đề là, những bức tranh chân dung nhỏ , mỗi bức, đều vẽ nàng.

A Lê chín tuổi, A Lê mười tuổi, A Lê mười một tuổi… từng nét bút hạ xuống, đều là nàng.

Tim Khương Lê đập “thình thịch”, nghĩ đến điều gì, khuôn mặt trắng mịn đỏ bừng lên như lửa đốt.

Loading...