TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-07-30 09:17:33
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa , ngón tay “tách” một tiếng mở khóa đồng hộp gỗ, cho Hoắc Giác xem “tang chứng” để .
Đôi mắt tiểu nương tử trong vắt thuần khiết, sáng như trời, quả thực giấu điều gì.
Không cần nàng miệng, dường như Hoắc Giác cũng thể thấy nàng đang hỏi: Này, bằng chứng để từ đều ở chỗ cả , đừng hòng chối.
Vị lang quân đôi mắt sâu thẳm nuốt khan một cái, bật tiếng trầm thấp.
Hoắc Giác vươn tay dài, từ từ rút xấp giấy trong hộp gỗ , chậm rãi lật xem.
Càng xem, đôi mắt ban đầu còn mang nụ dần dần trầm xuống.
Đây là những bức họa chân dung nhỏ của A Lê do vẽ, nhưng vẽ từ nhiều năm . Thời gian xa xôi đến mức, gần như quên mất còn một xấp tranh như .
Kiếp khi lên Kinh thành thi, giấu những bức họa chân dung nhỏ trong một cuốn sách y thuật, mang theo đến Thịnh Kinh. khi cung, cuốn sách y thuật cùng những bức họa đó đều đốt cháy trong một ngọn lửa.
Dường như ngọn lửa chỉ thiêu rụi những bức họa, mà còn đốt cháy từng chút một những hy vọng hão huyền còn sót trong lòng .
Khi rời khỏi thành Đồng An năm mười sáu tuổi, cũng từng nghĩ, đến ngày đại thù báo, lẽ nàng vẫn còn ở phố Chu Phúc, vẫn đang kinh doanh quán rượu Dương Ký, giống như nhiều nữ chưởng quỹ ở phố Chu Phúc, hoặc là suốt đời gả , hoặc là lấy như ý hòa ly tự lập.
Như , cuối cùng cũng sẽ kịp hỏi nàng một câu: Giờ tự do , A Lê, còn nhận ?
***
Sóng gợn lấp loáng mặt sông, dòng bạc nóng chảy rơi xuống từ bầu trời vỡ vụn .
Ở nơi dòng nước chảy xiết, thuyền hoa khẽ rung lên, những tờ giấy vẽ trượt khỏi lòng bàn tay Hoắc Giác, rơi xuống như những bông tuyết bay lả tả góc tấm thảm nhung thêu kim tuyến.
Hoắc Giác cúi chậm rãi nhặt lên, gạt bỏ suy nghĩ phức tạp, ngước đôi mắt đen như mực, với Khương Lê: “Hóa nàng phát hiện .”
Dừng một chút, chậm rãi “Ừm” một tiếng: “Nàng sai, thích nàng từ lâu .”
Hắn hứa, những điều nàng , đều sẽ cho nàng .
Giờ đây “ và tang vật đều bắt quả tang”, thể chối cãi nữa.
Khương Lê vốn còn căng thẳng, sợ rằng hiểu lầm tình cảm.
Lúc , trái tim đang treo cao cuối cùng hạ xuống, nhưng ngay đó, nhịp đập trở nên thể kiểm soát , vang lên “thình thình thình” như tiếng trống đánh.
Khương Lê nghiêng về phía , ngón tay thon dài chỉ bức họa chân dung nhỏ cùng, : “Đây là bức vẽ đầu tiên gặp khi tỉnh ?”
Hoắc Giác theo ngón tay mảnh mai của nàng về phía tờ giấy ngả vàng, chỉ thấy giấy vẽ một tiểu cô nương tết tóc hai bên, lúc đó vóc dáng tiểu nương tử còn cao lớn, dáng vẻ còn trẻ con, trong lòng ôm một quả dưa hấu vỏ xanh to và nặng.
Nét bút của lúc đó tuy non nớt, nhưng tỉ mỉ, từ bức họa thể thấy A Lê nhỏ ôm quả dưa hấu vất vả như thế nào.
Còn cả khoảnh khắc nàng ngoái đầu , ánh mắt đầy kinh ngạc và bối rối gần như sống động giấy.
Vừa linh động sinh động.
“Phải. Ngày thứ năm khi tỉnh ở phố Chu Phúc, ngày đó, nàng ngoài sân gọi A Lệnh mở cửa.”
Khương Lê cắn môi, bản nàng quên mất ngày đó nàng gì, ngờ nhớ rõ từng chi tiết.
“Hoắc Giác, nhớ ngày đó rõ như . Có là, ngay từ đầu tiên gặp , thích ? Nếu thật sự thích , , sớm với ? Còn mỗi gặp , sắc mặt đều lạnh lùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-190.html.]
Khương Lê kìm nén sự ngượng ngùng, hỏi hết những điều trong lòng.
Nàng nghĩ , khi nàng già , con cháu đầy đàn, nàng sẽ kể cho các cháu về việc ông của chúng từng thích bà như thế nào.
Tốt nhất là chiếc ghế xích đu gỗ, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, đắc ý chậm rãi : “Ông của các cháu , ngay từ cái đầu tiên lén lút thích bà, thích đến thể tả.”
Hoắc Giác ánh mắt long lanh gương mặt tiểu nương tử, nhớ đến những lời A Lê thì thầm bên tai khi hôn mê, đôi mắt sâu thẳm cuối cùng cũng kìm hiện lên một ý .
Hoắc Giác mười tuổi chỉ trong một đêm mất tất cả , nỗi đau giày vò suốt nhiều tháng mài mòn ý chí, thực nảy sinh ý định chết. đúng lúc đó gặp A Lê, lượt đánh thức khỏi bóng tối tĩnh mịch c.h.ế.t chóc .
Nếu thực sự , lẽ là từ câu đầu tiên của nàng với , khiến nhớ đến nàng .
Từ đó thể quên nữa.
Hoắc Giác nàng, đưa tay vén một lọn tóc bên má nàng tai, nghiêm túc : “A Lê, lúc đó còn hiểu cách yêu một như thế nào, nhiều lời đều giấu trong lòng, . Bây giờ cũng dám là hiểu nhiều, nhưng đang từ từ học.”
Học cách yêu nàng theo cách nàng thích nhất, cũng học cách trở thành một Hoắc Giác mà Khương Lê yêu.
“Ta sẽ yêu nàng nhiều hơn từng ngày, đối xử với nàng hơn từng ngày.” Hắn như .
Khương Lê khỏi cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
Nàng mới chê đây lạnh lùng, chuyện. những lời lúc , thật sự còn ngọt ngào hơn cả những món bánh xảo quả .
Viền mắt tiểu nương tử nóng lên, nàng cúi đầu xuống, chậm rãi lật những bức họa chân dung nhỏ, mũi rõ ràng đang cay, nhưng nụ môi càng lúc càng rạng rỡ.
Trong xấp tranh đó, bức cuối cùng vẽ Khương Lê cây hạnh đầu đông năm ngoái.
Lúc đó nàng cao hơn một chút, là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Mặc áo váy màu trắng, gốc cây chuyện với khác, gió thổi qua khiến vô bông tuyết rơi gương mặt nàng.
Tranh chân dung vẽ tỉ mỉ hơn các bức khác, ngay cả những bông tuyết dính vạt áo của nàng cũng vẽ chi tiết.
Ngày hôm đó Khương Lê còn nhớ, Trương Oanh Oanh đến tìm nàng, cùng nàng nặn những chú mèo chú chó bằng tuyết gốc cây. hai nặn mèo chó, chuyển sang ném tuyết.
Những quả cầu tuyết rơi cổ Khương Lê, lạnh đến nỗi khiến nàng run lên, vô bông tuyết dính cổ áo như .
Chính là lúc đó, Hoắc Giác tan học từ thư viện trở về, thấy họ trong hẻm cũng ngạc nhiên, chỉ yên lặng đổi sắc mặt nàng một cái, đó lạnh lùng đẩy cửa tiệm thuốc.
Nghĩ bây giờ, lúc đó thật giỏi giả vờ!
Nếu thích nàng đến mức thể kìm nén, chỉ với một cái , thể vẽ nàng một cách chi tiết như ? Ngay cả hoa văn như ý áo váy của nàng cũng vẽ rõ ràng như thế.
Khương Lê ngước đôi mắt ửng đỏ lên, với Hoắc Giác: “Sau vẽ bức họa chân dung nhỏ của , nhớ với một tiếng, bộ quần áo hơn, búi một kiểu tóc .”
Nhìn những bức họa chân dung nhỏ vẽ , ngoại trừ bức cuối cùng hơn một chút, cũng chỉ là cổ áo dính chút bụi tuyết, còn coi như là một cô nương xinh dịu dàng.
Còn những bức họa khác, ôm quả dưa hấu to với vẻ mặt hoảng hốt, thì là khi lợn rừng đuổi xuống núi, nhếch nhác cúi đầu ỉu xìu với khuôn mặt buồn rười rượi.
Thật sự là những cảnh nàng nhớ , mà vẽ .
Sau những bức tranh nàng đều giữ cho cháu chắt xem, nếu vẽ nàng đẽ tao nhã một chút, những đứa nhỏ đó tin rằng, ông nội Trạng nguyên tài hoa tuyệt đỉnh của chúng chuyện lén lút vẽ chân dung của bà như .
Hoắc Giác xong những lời trẻ con đó của nàng, cũng nhạo, chỉ nghiêm túc “Ừm” một tiếng, nhận lời.
Khương Lê một lúc, cuối cùng kìm , khẽ nhổm lên, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng ấm áp của .
Nụ hôn , là dành cho tiểu lang quân lén lút thích nàng, vẽ chân dung của nàng trong những ngày đầu nàng đến tình yêu.
Cảm tạ , cho nàng rằng, hóa A Lê chín tuổi, A Lê mười tuổi cho đến A Lê mười bốn tuổi, trong chuyện thích Hoắc Giác , từng là một độc diễn một vở kịch.