TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:31:47
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lăng Duệ ông chịu nổi việc Thành Thái Đế cắt giảm quyền lực trong tay , hành thích vua, mà là để bảo vệ bà ?
Thật là quá buồn , còn tưởng bà vẫn là kẻ ngốc ngày xưa, ông gì cũng tin ?
Vương Loan kịp thời lộ vẻ mặt cảm động, dịu dàng : “ còn phía Chu Thứ phụ…”
Thành Thái Đế ngã xuống, phong Húc nhi Thái tử, để Thái tử giám quốc, chỉ một Lăng Duệ đồng ý thì đủ, còn sự đồng ý của các Các lão trong Nội Các.
Bây giờ Lăng Duệ ông còn là Vệ Thái phó ngày xưa, vung tay một cái là vô theo.
Nội Các hiện tại, là nơi một ông quyết định .
“Muội yên tâm, dù Chu Dục Thành đối địch với nhiều năm, nhưng đến lúc đó, cũng sẽ đồng ý thôi. Người như Hoài Doãn , trung thành là với Đại Chu, chứ với Chu Nguyên Canh.”
Vương Loan thì thuận theo đáp một tiếng, nhận lấy lọ thuốc từ tay Lăng Duệ, : “Biểu ca thấy để Chu Thứ phụ Thái phó của Húc nhi thì thế nào?”
Ánh mắt Lăng Duệ trầm xuống, lộ vẻ gì : “Húc nhi là con của , đương nhiên do Thái phó cho nó. Sao thế? Chẳng lẽ Thái phó cho Húc nhi, vẫn yên tâm ?”
Vương Loan khẽ thở dài, : “Biểu ca là phụ của Húc nhi, yên tâm ? Chỉ là vì Chu Thứ phụ vẫn luôn đối địch với biểu ca, nếu để Thái phó cho Húc nhi, đến lúc đó, khi sẽ còn chống đối biểu ca nữa. Dù nếu biểu ca và Chu Thứ phụ đều vì Húc nhi, chắc cũng sẽ xung đột lớn.”
Vương Loan đến đây thì ngẩng mặt lên, mỉm Lăng Duệ, đôi phượng mâu tràn đầy tin tưởng với ông : “Hơn nữa, Húc nhi càng lớn càng giống biểu ca, sợ biểu ca và Húc nhi gần quá, sẽ gây những lời đàm tiếu cần thiết. Biểu ca yên tâm, biểu ca là phụ của Húc nhi, ai thể vượt qua biểu ca .”
Những lời của Vương Loan khiến Lăng Duệ thỏa mãn trong lòng, sự nghi ngờ nảy sinh nhanh chóng dập tắt.
Trong lòng khỏi Vương Loan tóc dài não ngắn.
Vị trí Thái phó tầm thường, đó là ân sư của Hoàng Đế tương lai. Đại Chu từ đến nay luôn coi trọng việc tôn sư trọng đạo, ngay cả Hoàng Đế cũng tôn trọng ân sư của .
Khi xưa Chu Nguyên Canh giao trách nhiệm dạy dỗ Đại Hoàng tử cho một tên nhà nho của Hàn Lâm Viện, chẳng là để phòng ông ?
“Việc triều đình tự tính toán, Húc nhi là con của , sẽ sắp xếp những gì nhất cho nó.” Lăng Duệ cúi đầu ngửi ngửi mùi hương Vương Loan, hiện giờ bà là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, hương liệu dùng tất nhiên cũng là loại đắt tiền nhất.
Lăng Duệ nhớ mười một năm , bà mặc lễ phục của Trắc phi trong phủ Vương gia, trong căn mật thất tối tăm , chịu đựng niềm vui sướng gọi “biểu ca” từng tiếng một, bỗng cảm thấy tai nóng mắt đỏ.
Ông chạm làn da mịn màng cổ bà , khàn giọng : “A Loan, chỉ cần Chu Nguyên Canh còn, đời sẽ ai thể ngăn cản và ở bên nữa.”
Vương Loan che giấu vẻ ghê tởm trong mắt, dịu dàng “Ừm” một tiếng: “Lần cung thể ở am Tịnh Nguyệt lâu , biểu ca về , dâng hương cho mẫu xong về cung .”
Lăng Duệ cũng bây giờ lúc háo sắc, khẽ gật đầu, thêm vài câu ân cần, lén lút rời từ cửa .
Sau khi ông , Vương Loan nhịn nỗi khó chịu trong lòng, lấy khăn tay lau lau môi và cổ ông chạm , nắm chặt lọ thuốc trong tay, lẩm bẩm: “Không thể để tên ngụy quân tử sống .”
Bà là Quý phi, là nữ nhân Thành Thái Đế tin tưởng và sủng ái nhất, chỉ cần Thành Thái Đế chết, vinh sủng của bà sẽ dứt. nếu Thành Thái Đế c.h.ế.t lúc , Lăng Duệ nắm quyền, ông sẽ giống như Thành Thái Đế, để bà thao túng.
Khi Húc nhi đủ lông đủ cánh, Thành Thái Đế thể chết.
Nếu một khi Lăng Duệ khống chế triều đình, chỉ bà lời Lăng Duệ, ngay cả Húc nhi cũng sẽ trở thành con rối của tên ngụy quân tử .
Mười một năm , bà dụ Lăng Duệ ân ái với , chẳng qua cũng chỉ để một nhi tử mà thôi. Nếu Chu Nguyên Canh thể sinh con, bà chịu nhục tìm Lăng Duệ?
Vương Loan thở một thật sâu, trong lòng quyết định.
***
Kiệu khắc họa loan phượng chậm rãi điện Thừa Loan, Vương Loan xuống kiệu, Mã ma ma tiến lên : “Chu Quý tần quỳ ở ngoài chờ nương nương hơn nửa ngày , nương nương thấy ?”
Vương Loan thong thả bước nội điện, khóe môi vẫn luôn vương một nụ nhạt.
“Cứ để nàng tiếp tục quỳ.” Vương Loan dịu dàng : “ là kẻ ngốc, đến giờ vẫn đắc tội ai? Triệu Bảo Anh hiện giờ vững vàng áp chế Dư Vạn Chuyết một bậc, Hoàng thượng tin tưởng. Ta thể vì nàng mà gây hiềm khích với Triệu Bảo Anh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-194.html.]
Bà và Triệu Bảo Anh kẻ thù chung, hai vẫn luôn hợp tác .
Chỉ là xuất hiện một Chu Quý tần, nhất định khiến mối quan hệ hợp tác của họ sinh một chút rạn nứt.
Ý khóe môi của Vương Loan dần trở nên lạnh nhạt.
Để Chu Quý tần quỳ lâu thêm chút nữa, cũng là để rõ thái độ của bà với Triệu Bảo Anh. Người đắc tội với Triệu Bảo Anh, Vương Loan bà sẽ bao che.
Chỉ là Chu Quý tần dù cũng là của bà , việc hạ độc tiểu Đáp ứng cũng là do bà chỉ thị. Triệu Bảo Anh , rõ ràng là đang đánh mặt bà !
Đợi đến khi phe Lăng Duệ tiêu diệt hết, Húc nhi thuận lợi đăng cơ, vị trí thái giám Chấp bút của Ti Lễ Giám cũng nên !
***
Khương Lê là lễ Thất tịch vài ngày, từ miệng Tiểu Phúc Tử chuyện của Lý ma ma.
“Lý ma ma tự tiện chủ, đầu độc c.h.ế.t một vị tiểu Đáp ứng. Sau đó ma ma của vị tiểu Đáp ứng trốn khỏi cung, mai danh ẩn tích hai năm, mới cuối cùng trở về Thịnh Kinh vạch trần chuyện .”
Tiểu Phúc Tử kể chuyện mà mặt mày hớn hở, như đang kể chuyện trong sách . Khương Lê và Như Nương trong quán rượu, đến ngẩn .
Thật ngờ Lý ma ma ngày đó bắt nạt họ, hóa lòng độc ác như , đó là một sinh mạng bé nhỏ đấy, kịp đến thế gian một chuyến, c.h.ế.t từ trong trứng nước .
Như Nương nhịn hỏi: “Vậy, ma ma, đền, đền mạng ?”
“Đương nhiên đền mạng , đó là Hoàng tự đấy, mười cái Lý ma ma cũng đền . Chủ tử của Lý ma ma là Chu Quý tần cũng vì thế mà giáng phẩm, từ Quý tần xuống thành Tiệp dư.”
Dương Huệ Nương vốn đang sắp xếp hàng hóa với Dư Tú Nương, đến đây, bèn phẫn nộ : “Trong hậu cung gì nô tỳ nào dám vượt qua chủ tử mà phạm tội mưu hại Hoàng tự chứ, theo thấy, chắc chắn là cái gì mà Tiệp dư lén lút lệnh! Chỉ giáng phẩm của nàng thôi thì quá nhẹ !”
Làm thì thể chịu chuyện con cái đầu độc như , còn là một thảm kịch một xác c.h.ế.t cả hai mạng , nghĩ thôi thấy rùng .
Vì phẫn nộ, Dương Huệ Nương những lời giọng nhỏ chút nào. May là lúc quán rượu khách, chỉ vài họ ở đây, cũng sợ ngoài .
Tuy Tiểu Phúc Tử sự thật, nhưng thể đáp lời của Dương Huệ Nương. Chuyện xa ngấm ngầm trong cung, dân chúng đoán thế nào là việc của họ, nhưng những từ trong cung như thể bậy, tránh gây phiền phức cho Đốc công.
Chuyện tiểu Đáp ứng đến đây dừng , Tiểu Phúc Tử híp mắt chuyển đề tài, Như Nương : “Như nương tử, mấy ngày Đốc công sai mang bánh xảo quả đến, mùi vị ngon ?”
Điểm tâm trong cung đều do các Ngự trù của Ngự thiện phòng , mùi vị đương nhiên là cao cấp bậc nhất.
Huống chi đó là thức ăn do chính Triệu Bảo Anh phái mang đến, dù là hoàng liên, Như Nương cũng sẽ thấy ngọt.
“Ngon, ngon lắm.” Như Nương đáp, : “Rượu, mang về, Bảo, Bảo Anh ca ca, thích, thích ?”
“Sao thể thích ?” Tiểu Phúc Tử khoa trương nhướn mày, : “Bây giờ Đốc công chỉ uống rượu Như nương tử nấu thôi, một ngày uống là thoải mái.”
Như Nương xong, cong môi , tuy Tiểu Phúc Tử chuyện phóng đại, nhưng vẫn lời của cho vui vẻ.
Ngày đó ngoài bánh xảo quả, Triệu Bảo Anh còn mang đến cho Như Nương nhiều bánh ngọt và trái cây theo mùa.
Khương Lê cũng chia một hộp bánh như ý và vải thiều nhỏ.
Vải thiều là thứ quý giá, ở Thịnh Kinh mua cũng , đều là cống phẩm cung.
Cả giỏ vải thiều là phần thưởng Triệu Bảo Anh ban cho trong cung ngày Thất tịch. Nội vụ phủ mang đến, trong chớp mắt ông sai Tiểu Phúc Tử mang đến cho Như Nương.
Vải thiều mới mang đến lâu, Khương Lê và Hoắc Giác từ sông hộ thành trở về.
Không vì , thấy đĩa vải thiều nhỏ bàn, Hoắc Giác bỗng nhiên nàng một cái thật sâu, ánh mắt đó giống như biển sâu trong đêm tối, rõ ràng nguy hiểm cực kỳ, nhưng vẫn dụ tiến tới.
Trong thuyền hoa Khương Lê uống ít rượu, những loại rượu đó tác dụng chậm nhưng mạnh, về đến phòng ngủ, nàng chút men say, phản ứng trong đầu chậm mất nửa nhịp.
Thấy ánh mắt đó của , chỉ thấy vị công tử dung mạo thanh tú mặt thực sự vô vùng quyến rũ, mới ngốc nghếch lấy ngón tay chọc chọc đuôi mắt , : “Hoắc Giác, trong mắt móc câu.”