TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:44:56
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ta mạng của hai , Hoàng cho ?”

Trong cung điện rộng lớn, giọng của Huệ Dương Trưởng Công chúa như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, lập tức gây nên sóng to gió lớn.

Thành Thái Đế mở to mắt, khó tin Huệ Dương Trưởng Công chúa.

Trong ký ức của ông , Huệ Dương luôn hiền lành thiện, ngay cả việc trách phạt hạ nhân cũng từng .

Trong lòng Thành Thái Đế, thiện lương nhất đời. Trước khi ông Phụ hoàng quở trách, ngay cả mẫu phi cũng từng một lời nào bênh vực ông .

Chỉ Huệ Dương, sẽ chắn mặt ông , kéo long bào của Phụ hoàng, với ông: “Phụ hoàng đừng mắng Hoàng , Huệ Dương thích .”

Lúc đó nàng còn vững, giọng mềm mại ngọt ngào, đôi mắt trong veo như rửa bằng nước, tràn đầy sự bảo vệ dành cho ông .

“Huệ Dương, mạng của ai?”

Giọng Thành Thái Đế khó khăn, ông trong lòng Huệ Dương oán, cũng hận.

Phụ hoàng yêu thương nàng như , Triệu Vân cũng yêu nàng như , nhưng tất cả đều ông hại chết. , ông là bất đắc dĩ! Nếu họ chết, c.h.ế.t sẽ là ông !

Vừa dứt lời, tim Thành Thái Đế treo lên thật cao. Mạng của hai .

Ngày đó, chính tại Càn Thanh cung , ông và Dư Vạn Chuyết đầu độc Phụ hoàng.

Huệ Dương, ông và Dư Vạn Chuyết c.h.ế.t ?

Nghĩ đến việc Huệ Dương Trưởng Công chúa hận ông đến mức ông chết, tay ông cầm chén rượu khỏi run rẩy, rượu trong veo từ miệng chén tràn , “tách tách” rơi xuống đất.

Huệ Dương Trưởng Công chúa khuôn mặt hoảng sợ méo mó của Thành Thái Đế, nhẹ giọng : “Dư Vạn Chuyết và Lăng Duệ, Hoàng , họ chết.”

“Phụ hoàng Dư Vạn Chuyết đầu độc chết. Nếu ông cho thuốc độc thuốc của Phụ hoàng trong Càn Thanh cung , Phụ hoàng chết? Còn Lăng Duệ…”

Ngón tay thon dài từ từ vuốt ve mép chén rượu, giọng Huệ Dương Trưởng Công chúa trầm thấp và bình tĩnh, mang theo sự mê hoặc: “Hiện nay triều đình phần lớn đều là của lão, ngay cả Dư Vạn Chuyết cũng lệnh lão. Hoàng , sợ một ngày nào đó, Dư Vạn Chuyết sẽ hại c.h.ế.t như từng hại c.h.ế.t Phụ hoàng ?”

“Bảy năm , Hoàng chẳng qua chỉ là họ lừa gạt nên mới sai. Huệ Dương , dù Hoàng ngai vàng, cũng g.i.ế.c c.h.ế.t Phụ hoàng và Thái tử ca ca. Đều là họ lừa , lợi dụng .”

Đôi mắt đen láy của Huệ Dương Trưởng Công chúa từ từ hiện lên một tia tình và tin tưởng, giống như thuở còn nhỏ, Thành Thái Đế : “Ca ca, nếu thật báo ứng, thì báo ứng lên đầu bọn họ mới đúng. Tại ca ca vì hối hận mà ngày ngày yên , trong khi bọn họ bình chân như vại chứ? Bọn họ mới là kẻ chủ mưu, chỉ cần bọn họ chết, Phụ hoàng và Thái tử ca ca mới yên nghỉ.”

“Trước ca ca sai, Phụ hoàng cùng lắm chỉ trách mắng vài câu phạt nữa. Lần cũng , ca ca, chúng cùng , báo thù cho Phụ hoàng .”

***

Đêm dài tĩnh lặng, gió thu mang theo lạnh thổi những chiếc đèn lồng đỏ hành lang đung đưa.

Thành Thái Đế đặt tay lên vai Triệu Bảo Anh, đầu Càn Thanh cung sáng đèn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-201.html.]

Bên tai vang lên giọng Thừa Bình Đế quở trách ông vô dụng ngu ngốc.

“Triệu Bảo Anh.” Thành Thái Đế chậm rãi về phía Triệu Bảo Anh, đôi mắt mất tiêu cự, ẩn chứa một tia cảm xúc quái dị gần như điên cuồng: “Ngươi xem, nếu Trẫm báo thù cho Phụ hoàng, thôi mắng Trẫm ?”

Lời , dù quen với nhiều bộ mặt ai của Thành Thái Đế, tim Triệu Bảo Anh vẫn đập thình thịch.

Báo thù?

Kẻ hại c.h.ế.t Tiên Đế đây rõ ràng chính là ông , ông tìm ai để báo thù?

Chứng điên của vị Hoàng Đế càng ngày càng phát bệnh rõ ràng .

trong Càn Thanh cung Trưởng Công chúa kích động ? Hay là Vương Quý phi cho ông uống thuốc?

Nghìn mối suy tư vây quanh trong lòng, một khoảnh khắc kinh ngạc, Triệu Bảo Anh nhanh chóng lấy bình tĩnh, sắc mặt ôn hòa như .

Câu hỏi của Thành Thái Đế cần câu trả lời, Triệu Bảo Anh cúi thật sâu, chỉ nhẹ nhàng một câu “Hoàng thượng minh”, thêm, thái độ cung kính thành kính.

Một lúc , Thành Thái Đế quả nhiên dời ánh mắt , chậm rãi : “Ngươi từng với Trẫm, động đất ở Lâm An, bia công đức của Phụ hoàng nứt vỡ, vì trời đang trừng phạt Trẫm, mà là trời đang cảnh báo Trẫm.”

“Ngươi đúng, ông trời quả thật đang cảnh báo Trẫm.”

***

Văn Anh các.

Sau khi Tiết Vô Vấn uống qua ba tuần rượu, bèn cung kính một vái với Chu Dục Thành, : “Hẳn là thế thúc những điều , nếu tiểu điệt còn về, sợ bà nội phạt.”

Chu Dục Thành ngước mắt : “Là sợ bà nội con phạt, sợ khác phạt?”

Tiết Vô Vấn sờ sờ mũi, đáp: “Đều sợ.”

Chu Dục Thành khẽ một tiếng, vẫy vẫy tay, : “Đi , mau ! Đừng quấy rầy với Hoắc tiểu lang đánh cờ.”

Chu Dục Thành thích đánh cờ, hai ngày Tông Già vô tình nhắc đến, vị tiểu lang quân Vệ gia tài chơi cờ kinh , con sâu cờ trong lòng ngứa ngáy từ sớm.

Tiết Vô Vấn ném cho Hoắc Giác một ánh mắt “ tự lo liệu”, rời khỏi Văn Anh các, trở về phủ Định Quốc Công.

Chu Dục Thành cầm lấy hai sọt cờ, tiện tay vốc một nắm quân cờ úp ngược bàn cờ, : “Đoán quân.”

Hai bắt đầu hạ cờ qua bàn cờ, Chu Dục Thành cầm quân đen, Hoắc Giác cầm quân trắng.

Một ván kết thúc, Chu Dục Thành một vùng quân trắng lớn bao quanh quân đen, cảm thán : “Tông đại nhân ít khi khen ai, còn tưởng ông nể mặt Vệ Thái phó mà khen một câu. Hóa nghĩ sai.”

Ván cờ , Chu Dục Thành thua bảy quân.

Lần cuối thua nhiều quân như , còn là lúc ông mới học cờ.

Loading...