TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:44:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông là Trạng nguyên lang năm Thừa Bình thứ mười sáu, cũng từng một ngày hết hoa Trường An mà tràn đầy khí thế, tự cho tài trí thông minh, tài đánh cờ bất phàm. ngờ, hôm nay một thiếu niên đến tuổi đội mũ từng bước ép sát, ép đến mức bắt buộc tự cắt một cánh tay, mới mất thêm nhiều lãnh địa.

Chu Dục Thành mỉm Hoắc Giác.

Vệ Thái phó từng là mà vô học sĩ trong giới trí thức suốt đời theo đuổi, thiếu niên mắt, thể hậu sinh khả úy, nhưng ít nhất phụ danh tiếng tổ tiên.

“Tông đại nhân đến để rửa oan, đến ngày Vệ gia Hoắc gia rửa sạch oan khuất, còn kế hoạch gì?”

Chu Dục Thành rõ, rửa sạch oan khuất nghĩa là đưa sự thật ánh sáng. Ít nhất, vụ án Thái tử mưu phản chấn động Đại Chu bảy năm , vị trong điện Kim Loan đó, cũng như Lăng Duệ, vô tội.

Lăng Duệ thể chết, thể để tiếng muôn đời, vạn phỉ nhổ, nhưng Thành Thái Đế thì .

Ông là Hoàng Đế.

Không thần tử nào dám yêu cầu một Hoàng Đế chiếu cáo với thiên hạ tội ác ông từng phạm.

Đã , thiếu niên mắt , còn tiếp tục ở Thịnh Kinh, bán mạng cho tên đao phủ diệt cả tộc ?

Làm Hoắc Giác hiểu ý bên ngoài lời của Chu Dục Thành?

Nhẹ nhàng đặt quân cờ trong tay xuống, Hoắc Giác biểu cảm Chu Dục Thành, ôn tồn : “Khi còn nhỏ, ông nội thường với chúng , dù là việc, đều luôn nhớ trách nhiệm gánh vác. Thứ phụ đại nhân nghĩ, trách nhiệm của quan là gì? Là tạo phúc cho dân, vì dân thỉnh mệnh, là trung thành với Hoàng Đế, trung thành với quyền vua?”

Chu Dục Thành ngừng , chợt nhớ đến yến tiệc Ân vinh năm Thừa Bình thứ mười sáu.

Lúc đó Vệ Thái phó bên cạnh Thừa Bình Đế, ánh mắt khôn ngoan và bình thản lướt qua từng trong họ — những Tiến sĩ mới đỗ đạt quan trường, hừng hực khí thế hăng hái, với họ: “Người quan tự kiểm điểm ba mỗi ngày, đừng quên tâm nguyện ban đầu.”

Tâm nguyện ban đầu.

Chu Dục Thành xuất thường dân, đời đời đều là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Huyện nhỏ nơi ông sinh chỉ là một thị trấn nhỏ nghèo khó tầm thường, nơi đó tập quán chất phác, dù hàng xóm láng giềng thỉnh thoảng tranh cãi, nhưng cuối cùng vẫn coi là hòa thuận, hàng xóm tối lửa tắt đèn .

Quan trọng nhất là, Huyện lệnh Huyện thừa nơi đó đều là quan . Chính trị trong sạch, tập quán chất phác.

Cuộc sống tuy nghèo khó giàu , nhưng ngày tháng đến nỗi khó khăn.

Ngay cả trẻ em nhà nghèo khó cũng học, chi phí thi Hương của Chu Dục Thành đều do Huyện lão gia và quan huyện góp từng đồng bạc mà .

Tâm nguyện ban đầu của Chu Dục Thành, lẽ là trở thành một vị quan phụ mẫu như .

Yêu dân như con, vì dân mà thỉnh mệnh, lấy việc an cư lạc nghiệp của nhân dân nhiệm vụ của .

Suy nghĩ một lát, ông : “Làm quan thì trung quân, yêu nước, yêu dân.”

“Vậy nếu một ngày nào đó, quyền của vua và dân chúng bình thường mà ngài bảo vệ xảy xung đột thì ?” Hoắc Giác chắp tay đặt đùi, vẻ mặt nghiêm túc : “Hiến Đế tiền triều mê đắm đạo luyện đan, dùng m.á.u của vô đồng nam đồng nữ để luyện thuốc, cuối cùng chỉ phát điên, mà còn cả nữ nhi câm. Lúc đó trời oán giận, dân chúng lầm than, vì thế mới chuyện Hoàng Đế Đại Chu nổi dậy.”

“Nếu một ngày nào đó, vị Hoàng Đế mà chúng trung thành g.i.ế.c hại những bách tính mà chúng bảo vệ, Thứ phụ đại nhân, ngài sẽ chọn bảo vệ ai?”

***

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-202.html.]

Trăng thanh gió mát, hương thơm những bông hoa quế vàng óng lộng lẫy tỏa ngát mười dặm, nở rộ trong màn đêm.

Những cánh hoa nhỏ gió thổi từ từ rơi xuống đất, bánh xe ngựa cán qua lập tức tan thành bùn.

Hoắc Giác trong xe ngựa, ngoài cửa sổ nơi đèn hoa sáng như ban ngày, đôi mắt đen sâu thẳm chậm rãi quét qua hai tượng thú cát tường cổng phủ Công chúa.

Lúc trong phủ Công chúa, Kim ma ma đang vắt tóc ướt cho Huệ Dương Trưởng Công chúa, : “Hôm qua Công chúa mới gội đầu, hôm nay gội nữa? Thời tiết sắp trở lạnh , cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”

Huệ Dương Trưởng Công chúa : “Hôm nay cung.” Kim ma ma thở dài.

Sáng nay vị Lỗ Đô Ngự sử ở Đô sát viện đột nhiên đến thăm, gì với Công chúa trong thư phòng, khiến cả ngày nàng hồn vía lên mây, đó còn mang rượu cung.

Lỗ Đô Ngự sử là thầy của Phò mã, Công chúa kính trọng. bảy năm , từ khi Phò mã gặp chuyện, Công chúa còn qua với Lỗ đại nhân nữa, cũng hiếm khi cung.

Nàng tự giam trong phủ Công chúa, mỗi ngày đều căng thẳng như dây đàn.

Kim ma ma Công chúa gì với Hoàng thượng ở Càn Thanh cung, chỉ khi ngoài, vẻ như sợi dây căng thẳng đó nới lỏng đôi chút.

Kim ma ma đang nghĩ ngợi, bỗng cảm thấy tay nóng lên.

Huệ Dương Trưởng Công chúa nhẹ nhàng nắm lấy tay bà , dịu dàng : “Ma ma đừng lo, hôm nay Lỗ đại nhân đến chỉ là để cho một chuyện, đang gì. Có những việc, lẽ nên từ sớm. Tuy bây giờ muộn, nhưng ít .”

Kim ma ma cúi đầu cô nương mà nuôi lớn, ánh đèn sáng trong phòng rọi đôi mắt nàng , hình như đôi mắt c.h.ế.t lặng nhiều năm … cuối cùng cũng ánh sáng.

Kim ma ma nghẹn ngào, khẽ: “Lão nô lo, lão nô hỏi gì cả, lão nô chỉ Công chúa sống thoải mái hơn, dễ chịu hơn, thế là đủ .”

***

Qua rằm tháng tám, thời tiết ở Thịnh Kinh quả thật mát mẻ hơn.

Đến đầu tháng chín, những chiếc lá xanh mượt của mùa hè đều gió mát hiu hiu thổi vàng một góc.

Mùa thu đương nhiên ăn bánh quế và cua, hôm nay Minh Huệ Quận chúa và Tiết Oánh đến quán rượu uống rượu, Khương Lê thấy hoa quế trong sân đang nở , bèn xách một giỏ đầy hoa quế mới hái đến quán rượu, ngâm một ít rượu hoa quế, một ít bánh hoa quế.

Minh Huệ Quận chúa và Tiết Oánh quán rượu ngửi thấy mùi hoa quế ngọt ngào.

Tiết Oánh vốn ham ăn, thấy đĩa bánh hoa quế nhịn , híp mắt Khương Lê : “A Lê, bánh hoa quế ngửi còn thơm hơn cả bánh ở Ngự thiện phòng trong cung ? Chắc chắn là ngon !”

Minh Huệ Quận chúa bộ dạng thèm thuồng khó nhịn của Tiết Oánh, nhịn “phụt” , dùng quạt hương bồ khẽ đập vai nàng , trêu chọc: “Hôm nay quên mang theo cái chậu đồng để hứng nước miếng cho cô .”

Tiết Oánh trừng mắt Minh Huệ Quận chúa, : “Được lắm Minh Huệ, đừng là cô ăn? Chốc nữa sẽ ăn luôn phần của cô!”

Minh Huệ lấy quạt che miệng, đang định lên tiếng, bỗng thấy hai bóng cao gầy từ phòng bên cạnh bước , vội ngước mắt .

Người đến là hai lang quân trẻ tuổi, một mặc áo lụa Hàng Châu thêu chỉ vàng màu trắng, đầu đội mũ ngọc tinh xảo lộng lẫy, mặc áo dài màu xanh đậm, ngoài một chiếc túi thơm thì trang sức nào khác, ngay cả đầu cũng chỉ dùng một cây trâm gỗ đơn giản để búi tóc.

Minh Huệ dừng ánh mắt , nàng nhận vị công tử chim công Tông gia . vị lang quân bên cạnh, rõ ràng nàng quen , nhưng hiểu , nàng cứ cảm thấy như gặp ở .

Loading...