TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 205
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:52:07
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“A Lê, nàng đến Thanh Châu cùng ?” “Thanh Châu, là nơi sinh .”
Lời của Hoắc Giác dứt, Khương Lê lập tức cứng đờ.
Nàng và Hoắc Giác thành gần một năm, Hoắc Giác từng giấu giếm nàng điều gì. Về lai lịch của Hoắc Giác và Vệ Xuân, Khương Lê lờ mờ đoán đôi chút, nhưng từng tìm hiểu.
Nàng rõ, tâm tư của quá đơn giản dễ đoán, nhỡ như kẻ thù của họ tìm đến, chỉ cần nàng gì, thì sợ những đó thể lấy thông tin gì từ nàng.
Nàng chỉ là một tiểu nương tử bình thường, ngoài việc kiếm chút bạc và cho Hoắc Giác một gia đình, những việc khác giúp gì. Điều nàng thể , chẳng qua là trở thành gánh nặng cho Hoắc Giác.
Thanh Châu, đó là nơi Hoắc Giác sinh , là nơi ở khi xuất hiện ở phố Chu Phúc.
Nơi đó, quá khứ của .
Làm Khương Lê ?
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, cuối cùng kìm sự háo hức trong lòng, ngập ngừng hỏi: “Chàng đến Thanh Châu là công vụ, cùng , chẳng sẽ gây phiền phức cho ?”
“Không .” Hoắc Giác ngẩng đầu khỏi vai nàng, cọ cọ sống mũi thanh tú của nàng, : “Đến tháng mười e là Thanh Châu sẽ biến động, , đương nhiên thể đường đường chính chính với phận Giám sát Ngự sử, A Lê cùng, thể che mắt ngoài. Tuy hiện giờ Thanh Châu thể là thái bình, nhưng nàng yên tâm, sẽ bảo vệ nàng.”
Khương Lê lo lắng bảo vệ , việc cùng những gây phiền phức, mà còn thể giúp , vui mừng còn kịp.
“Nếu thể giúp , đương nhiên .”
Đôi mắt tiểu nương tử sáng rỡ, đường sẽ vất vả, còn dùng sức kéo tay áo , nghiêm túc : “Ta sợ mệt, hiện giờ cưỡi ngựa cũng khá lắm, chẳng với ? Mấy ngày còn cùng Minh Huệ, A Oánh đến trường đua ngựa chạy mấy vòng, họ đều khen tiến bộ nhiều.”
Nàng ngước mặt lên, lải nhải kể với hiện giờ nàng giỏi thế nào, sợ sẽ đổi ý.
Hoắc Giác chằm chằm Khương Lê, một lúc lâu , khẽ nhếch môi, cúi đầu thơm nhẹ lên má nàng, : “Vậy tiểu cảm tạ Khương chưởng quỹ quản vất vả việc cùng .”
Việc Khương Lê cùng Hoắc Giác đến Thanh Châu từ đó định đoạt.
Sáng sớm hôm , trời còn sáng, mấy Đào Chu, Vân Chu thu xếp hành lý xong.
Lần cùng Khương Lê đến Thanh Châu là Vân Chu và Tố Tùng, Đào Chu võ công cũng chẳng giúp gì, đương nhiên thể cùng.
Chỉ thể cố gắng nhét tất cả những thứ thể dùng đến đường hành lý, còn dặn dò Vân Chu, Tố Tùng kỹ.
Đến khi xe ngựa trang xong xuôi, rời khỏi phố Vĩnh Phúc, về phía cổng thành, đúng lúc trời sắp sáng.
Hoắc Giác xe ngựa, vén rèm về phía Hoàng cung.
Chỉ thấy một tia sáng vàng xuyên qua tầng mây, phủ lên cung điện nguy nga xa xa một lớp vàng vụn.
Hoắc Giác buông tay, cụp mắt, đến khi trở về từ Thanh Châu, Thịnh Kinh, nên nổi gió .
***
Hôm nay vì thể Thành Thái Đế khỏe, buổi triều sớm mới mở đến một canh giờ kết thúc.
Lăng Duệ Thành Thái Đế chậm rãi bước xuống long tọa sự dìu đỡ của Triệu Bảo Anh, khéo léo che giấu vẻ khác thường trong mắt.
Lúc đến cửa cung, ông thoáng ngoái đầu Dư Vạn Chuyết đang cúi một bên, thấy đối phương gật đầu nhẹ đến gần như thể nhận , khẽ nhếch môi, bước nhanh khỏi cửa cung.
Ngoài cửa cung, Tề Xương Lâm đang chuyện với Hồ Đề, ngẩng đầu thấy Lăng Duệ mặt mày hòa nhã bước từ cửa cung, vội dừng lời .
Lăng Duệ tới, khẽ gật đầu với họ: “Hai vị đại nhân hôm nay tan ca xong, đến Phi Tiên lâu một chuyến ?”
Hồ Đề vẫn đang quan sát sắc mặt Lăng Duệ, những ngày ông ăn ngon ngủ yên, tim như treo trong cổ họng, mãi thể rơi xuống.
Lúc thấy Lăng Duệ bày sắc mặt hòa nhã, như thể nắm chắc trong tay, mới thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nịnh nọt: “Vậy cung kính bằng tuân mệnh.”
Tề Xương Lâm cũng chắp tay đáp lời, thái độ vẫn như đây, trong sự cung kính pha lẫn đôi chút kính phục và thần phục.
Đợi Lăng Duệ và Hồ Đề lên xe ngựa rời , ông vẫn im nhúc nhích ngoài cửa cung.
Tề An lo lắng ông , ánh mắt dừng má trái ông một lúc, cuối cùng nhịn , tiến lên một bước : “Đại nhân, nên thôi.”
Tề Xương Lâm lộ vẻ mặt bình thản gật đầu, : “Đến phố Tú Phường, ăn bát mì đến quan nha.”
***
Cuối phố Tú Phường một tiệm mì tên là “Khổng Ký”, tiệm mì mở hơn mười năm. Chủ quán là một ông lão què chân ăn thận trọng, ở phố Tú Phường đều họ tên thật của ông , chỉ gọi ông là lão Khổng.
Lão Khổng mở tiệm tùy ý, mở thì mở, mở thì thôi. Tâm trạng thì bán một trăm bát mì, tâm trạng thì một bát cũng bán, dường như vì kiếm tiền mà mở tiệm mì .
đáng là, tay nghề của ông thật sự tuyệt vời.
Sợi mì dai, nước dùng đậm đà thơm ngon, ngay cả thịt cũng cho hào phóng. Một bát mì bụng, thật sự là ngay cả những lỗ chân lông cũng há miệng để hút chút khí thơm mùi mì.
Người phố Tú Phường đều thích đến đây ăn mì, đáng tiếc hôm nay chủ quán đóng cửa.
Những quen trong phố lộ vẻ thất vọng đành về, để ý đến một cỗ xe ngựa mấy nổi bật từ từ qua bên cạnh.
Tề Xương Lâm xuống xe ngựa thẳng đến cửa bên tiệm mì, giơ vòng đồng gõ gõ, chỉ cửa “kẽo kẹt” một tiếng, lộ gương mặt già nua trải qua đầy gió sương của lão Khổng.
Tề Xương Lâm nhiều năm đến phố Tú Phường, tự nhiên cũng lâu gặp lão Khổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-205.html.]
Lão Khổng là của Chu Dục Thành, Tề Xương Lâm gặp , cũng hề ngượng ngùng chút nào, giống như hơn mười năm , thiết chào hỏi: “Khổng thúc gần đây khỏe ?”
Lão Khổng cũng giống như đây, mặt gợn sóng gật đầu đáp , hai tay lau lau tạp dề dầu, : “Bát mì của ngươi vẫn là thêm hành cần rau mùi?”
Tề Xương Lâm đáp , kiểu tâng bốc: “Khổng thúc khỏe mạnh minh mẫn, trí nhớ còn hơn cả .”
Lão Khổng khịt mũi, liếc ông một cái, tự bếp của tiệm.
Chu Dục Thành thản nhiên ghế đá gốc cây già, với Tề Xương Lâm: “Huynh đến sớm hơn tưởng.”
Tề Xương Lâm bước nhanh đến cây, xuống : “Lúc tan triều Hồ Đề kéo chuyện một lúc, nếu còn thể sớm hơn nữa.”
Nói hai hơn mười năm ăn uống chuyện như thế , đây hai thuộc phe phái khác , Tề Xương Lâm theo Lăng Duệ, Chu Dục Thành tự thành một phe đối chọi với Lăng Duệ.
Hai từng kề vai chung một đoạn đường, từ lúc chia tay trở thành thù địch chứ còn là bạn nữa.
hiện giờ chung một bàn, ăn mì như thuở , chẳng chút xa cách chia xa mỗi một ngả hơn mười năm.
Chu Dục Thành rót đầy một chén cho Tề Xương Lâm, thong thả ông kỹ, : “Đêm qua Tú nương tử mang d.a.o đến phủ Thượng thư ?”
Tề Xương Lâm nhận chén , hạ mắt , thẳng thắn : “Thật mang dao, chỉ tát một cái.”
Nói xong, nhớ đến ánh mắt giận dữ của Dư Tú Nương, ông lắc đầu một tiếng, : “Cũng là đáng đời.”
Chu Dục Thành đáp lời, một lúc , lão Khổng bưng hai bát mì nóng hổi lên.
Hai im lặng ăn mì, đợi đến khi bụng còn trống rỗng nữa, Tề Xương Lâm mới đặt đũa xuống, ôn tồn : “Định Viễn Hầu gửi thư đến, Nhị Hoàng tử Bắc Địch đồng ý qua tháng mười sẽ phái đột kích quân Túc Châu. Tin là giả ?”
Chu Dục Thành xong cũng vội trả lời.
Chồng hai cái bát lên , đưa cho lão Khổng, thong thả pha một ấm , mới thản nhiên : “Sao ? Chẳng Định Viễn Hầu đến Túc Châu chữa bệnh chân ?”
Tề Xương Lâm chăm chú Chu Dục Thành, lời thực sự là ông đang thăm dò Chu Dục Thành, nhưng vị đồng liêu năm xưa quá mức bình tĩnh, lộ một chút manh mối nào.
Hiện giờ ông thực sự phân biệt , rốt cuộc mấy Chu Dục Thành là đang điều tra vụ án cũ bảy năm , đang đào hố cho Lăng Duệ, là cả hai.
Lúc Lăng Duệ tự tin việc sẵn sàng, còn thiếu mỗi gió Đông, chỉ đợi diễn vở kịch bảy năm .
tất cả quá thuận lợi, những năm qua vì nắm quyền trong tay, Lăng Duệ ngày càng trở nên tự phụ ngạo mạn, tính nhạy bén và cẩn thận sớm cùn mòn.
Tề Xương Lâm thì .
Ông nhận điều bất thường, cũng nhận nguy hiểm, thậm chí còn lén lút cử đến Túc Châu và Thanh Châu điều tra.
Chỉ là nhận hồi âm, Dư Tú Nương đến cửa.
Tề Xương Lâm lấy hai bức mật thư của địch quốc, đưa cho Chu Dục Thành và : “Trong mật thư tên húy của Khang Vương, hẳn là các sẽ công khai những bức thư .”
Đánh đổ Lăng Duệ chuyện dễ, nhưng chỉ cần mưu tính chu thì thể.
dùng phương pháp nào cũng thể liên lụy đến Thành Thái Đế đang tại vị.
Đó là Hoàng Đế, là Thiên tử.
Cho dù ban đầu ông lên ngôi bằng thủ đoạn gì, hiện tại ông vẫn là chủ nhân của điện Kim Loan.
Xem khắp lịch sử các triều đại, chỉ cần đến lúc nước mất nhà tan, dân phẫn trời nộ, dù Hoàng Đế phạm sai lầm gì cũng sẽ trừng phạt.
Cùng lắm cũng chỉ là một bức tội kỷ chiếu.
Trừ phi dùng thủ đoạn đặc biệt, giống như Lăng Duệ.
Chu Dục Thành, cùng với nhóm Ngự sử Đô sát viện , thậm chí cả Định Quốc Công một lòng bảo vệ Túc Châu và Tông Già lấy gia tộc trách nhiệm, đều thể chuyện g.i.ế.c vua đoạt quyền.
Vì thế, trong mắt Tề Xương Lâm, dù Chu Dục Thành gì nữa, chẳng qua cũng chỉ là để đánh đổ Lăng Duệ. Cho dù điều tra án cũ, cũng sẽ tách Thành Thái Đế khỏi vụ án đó.
Chu Dục Thành cất hai bức mật thư , đáp lời Tề Xương Lâm , mà chuyển chủ đề: “Ta cứ tưởng sẽ cân nhắc vài ngày mới giao những bức thư .”
Tề Xương Lâm im lặng hồi lâu : “Hôm qua A Tú với , cha . Khi nàng rời Kinh, mang thai hai tháng, đứa bé tên là Tề Hoằng, sắp tròn tám tuổi.”
Tề Xương Lâm vỗ tay , giống như đang thở dài, giống như đang tự giễu.
Đêm qua, Dư Tú Nương đặt thư tay ông , từng chữ từng chữ với ông : “Ta cầu Hoằng nhi sẽ lấy ông niềm tự hào, chỉ cầu nó cảm thấy hổ vì cha như ông. Tề Xương Lâm, đừng ép Hoằng nhi như , đến cả họ của cha cũng từ bỏ!”
Tề Xương Lâm dứt lời, Chu Dục Thành lập tức thoáng sững , đó ngước mắt lên, thật lòng thật một câu: “Chúc mừng Hoài Doãn.”
Tề Xương Lâm khẽ , năm đó A Tú lên Kinh dự thi cùng ông , mang thai. Xe ngựa trượt tuyết, bà ngã khỏi xe, đứa bé mất.
Sau đó A Tú uống thuốc nhiều năm, vẫn thể mang thai , lúc đó ông còn an ủi bà , lẽ kiếp ông duyên với con cái. Nào ngờ, ngay khi ông đề xuất hòa ly với bà , bà thai.
Phải là tạo hóa trêu ngươi chăng?
dù lúc đó A Tú mang thai con của ông , chắc hẳn ông cũng sẽ đưa cùng một lựa chọn.
Cung b.ắ.n thu tên về , từ khi ông theo Lăng Duệ, từng bước đến chức Hình bộ Thị lang, ông thể đầu nữa.
Một khi đầu, với thủ đoạn tàn nhẫn của Lăng Duệ, chỉ ông chết, A Tú cũng sẽ chết.
“Huynh còn nhớ ngày yến tiệc Ân vinh, Vệ Thái phó với chúng , quan tự xét ba mỗi ngày, đừng quên tâm nguyện ban đầu ?” Tề Xương Lâm : “Nói đừng , ban đầu chọn quan, chỉ vì thấy học hành giỏi, thi lấy công danh thì phí. Có công danh, cưới thê tử thích cũng thể tự tin hơn. đó…”
Giọng ông ngừng .