TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:53:14
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng cung, tại điện Dưỡng Tâm.
Chu Nguyên Canh dùng sức lật những tấu chương trong tay, đôi mắt ông còn rõ chữ đó nữa. dù , ông vẫn đó những gì.
Kể từ khi tan triều ngày hôm qua, những tấu chương công kích Lăng Duệ cứ như tuyết rơi, lượt đưa cung, chất đầy cả bàn.
Lửa giận trong lòng Thành Thái Đế càng bốc cháy dữ dội. Làm Lăng Nhược Phàm dám? Làm Tần Vưu dám?
Còn Định Viễn Hầu, tên phế vật què chân , ở triều đình ăn , ông cũng tước bỏ tước vị của tên đó, mà tên đó dám cấu kết với Bắc Địch ám hại Định Quốc Công, rối loạn giang sơn Đại Chu!
Đây là giang sơn của Chu Nguyên Canh ông , bọn chúng dám?
Thành Thái Đế thở dốc nặng nề, cho đến khi thái giám bên ngoài điện thông báo Trưởng Công chúa đến, sắc mặt mới dịu .
Huệ Dương Trưởng Công chúa điện, thấy án rồng chất đầy những tấu chương dày đặc, những tấu chương ném rơi xuống chén , chữ đó nước nhòe thành một mảng mực đen.
Có thể thấy tâm trạng Thành Thái Đế lúc chắc chắn .
Huệ Dương Trưởng Công chúa khẽ cụp mắt, hành lễ với Thành Thái Đế, : “Huệ Dương tham kiến Hoàng .”
Thành Thái Đế nén giận trong lòng, dịu giọng : “Đứng dậy ! Muội với Trẫm còn lễ gì nữa?”
“Lễ thể bỏ.” Huệ Dương Trưởng Công chúa bình thản , khóe môi nở một nụ : “Hôm qua Kim ma ma với Thanh Châu nhiễu loạn, Huệ Dương cũng hiện giờ tình hình Thanh Châu thế nào, đành cung hỏi thăm Hoàng .”
Nàng nhắc tới chuyện thì thôi, nhắc tới, ngọn lửa giận Thành Thái Đế nén xuống bùng lên, chửi mắng mấy Tần Vưu.
“Toàn là bọn phế vật lòng lang thú! Trẫm đối xử với chúng tệ, thăng quan tiến tước còn đủ ? Lại dám lén lút cấu kết với Nam Thiệu, Bắc Địch mưu hại Chử Ngộ và Tiết Tấn!”
Tiết Tấn.
Vậy là Túc Châu cũng xảy chuyện.
Huệ Dương Trưởng Công chúa lộ sắc mặt nghiêm túc, Lỗ đại nhân chỉ với nàng chuyện ở Thanh Châu, nàng ngờ cả Túc Châu cũng xảy chuyện.
Thanh Châu, Túc Châu.
Bảy năm chẳng cũng như ? Hai quan ải quan trọng nhất của Đại Chu đồng thời địch quốc đột kích, cả Đại Chu hoang mang lo sợ, chỉ mong Hoàng quyền sớm đổi, để dốc hết sức lực đuổi giặc ngoại xâm, khôi phục thái bình nơi biên ải.
Đối với bách tính mà , ai Hoàng Đế quan trọng.
Quan trọng nhất là đừng để họ nô lệ mất nước, ngay cả quê hương cũng giữ .
“Huệ Dương ngờ Túc Châu cũng xảy rối loạn, Định Quốc Công bình an ?” Huệ Dương Trưởng Công chúa khẽ nhíu mày, : “Định Quốc Công là chiến thần trong lòng bách tính Đại Chu, nếu ông xảy chuyện, e rằng lòng sẽ rối loạn.”
“Tiết Tấn cả, lão tặc Tuyên Hoa bề ngoài là đến Túc Châu chữa chân, thực là cấu kết với Bắc Địch, ám hại Tiết Tấn. Trẫm nhận mật hàm Tiết Tấn phái đưa tới, ông bắt Tuyên Hoa, lên đường về Thịnh Kinh, lâu nữa sẽ đến nơi.”
Thành Thái Đế day day thái dương ngày càng đau nhức, chỉ chiếc ghế tứ phương bên cạnh, tiếp tục : “Ngồi xuống , chuyện với Hoàng . Trẫm Triệu Bảo Anh , tháng đến Hoàng lăng một chuyến ?”
Huệ Dương Trưởng Công chúa gật đầu : “Phải, Huệ Dương đến Hoàng lăng ở hai ngày, chuyện với Phụ hoàng và mẫu phi khá nhiều.”
Thành Thái Đế Huệ Dương Trưởng Công chúa nhắc đến Thừa Bình Đế, sắc mặt đổi.
Trong Hoàng cung , chỉ Huệ Dương Trưởng Công chúa dám nhắc đến Thừa Bình Đế mà sắc mặt đổi.
“Phụ hoàng là cần mẫn yêu dân nhất, nếu Huệ Dương với , Hoàng trị vì Đại Chu , chắc cũng sẽ cảm thấy an ủi.” Huệ Dương Trưởng Công chúa nhếch khóe môi lên, lặng lẽ Thành Thái Đế, : “Ai ngờ Thanh Châu và Túc Châu đồng thời xảy chuyện, nếu Phụ hoàng , chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Hiện giờ mùa đông sắp đến, Thanh Châu và Túc Châu xảy nhiễu loạn lúc ? Sự trùng hợp như , luôn khiến Huệ Dương nhớ đến mùa hè bảy năm .”
Sắc mặt Thành Thái Đế cứng đờ. Huệ Dương sai.
Mùa hè bảy năm cũng như , biên ải náo động, Thừa Bình Đế băng hà, lúc mới cơ hội để Chu Nguyên Canh ông lên ngôi Hoàng Đế.
Câu của Huệ Dương Trưởng Công chúa dứt, khí trong điện lập tức im ắng.
Triệu Bảo Anh dẫn một tiểu thái giám cửa, nửa câu của Trưởng Công chúa.
Dựa nửa câu đó, ông đoán sơ qua mục đích Huệ Dương Trưởng Công chúa cung.
Ông tiếp nhận khay từ tay tiểu thái giám, tươi : “Ra ngoài , nơi hầu hạ.”
Triệu Bảo Anh bưng khay tiến lên, pha cho Thành Thái Đế và Huệ Dương Trưởng Công chúa, nhỏ nhẹ : “Trưởng Công chúa thêm một thìa mật ? Nô tài đặc biệt mang theo nửa chén mật hoa từ phương Nam tiến cống, vị ngọt mà ngấy, thanh nhã.”
Huệ Dương Trưởng Công chúa ngước mắt Triệu Bảo Anh, bỗng mỉm , : “Triệu công công tâm , mẫu phi uống thích nhất là cho mật . Lần nào Bổn cung và Hoàng đến điện Xuân Hoà, cũng uống một chén ngọt.”
Nói xong, nhẹ nhàng mở nắp chén .
Triệu Bảo Anh cầm một cái thìa bạc dài mảnh, tiến lên thêm một thìa mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-207.html.]
Lời của Huệ Dương Trưởng Công chúa tự nhiên cũng khiến Thành Thái Đế nhớ đến Hiếu Văn Thuần Thái hậu khuất, cũng chính là mẫu phi của ông và Huệ Dương.
Trước khi mẫu phi qua đời từng nắm tay ông , với ông : “Mẫu phi thể bảo vệ con nữa , Nguyên Canh , đừng điều ác nữa. Buông đao xuống, để mẫu phi tự hào về con một , ?”
Lúc đó khuôn mặt mẫu phi gầy đến mức chỉ còn đôi mắt, đôi mắt to đó cứ ông như , đáy mắt còn vẻ nghiêm khắc như xưa, chỉ còn vẻ dịu dàng buồn bã.
Nghĩ đến Hiếu Văn Thuần Thái hậu, lòng Thành Thái Đế mềm nhũn, đặt chén nhấp một ngụm xuống, hiệu cho Triệu Bảo Anh cũng cho thêm một thìa mật.
Sau đó vẫy tay về phía Triệu Bảo Anh, hiệu cho ông lui xuống.
Sau khi Triệu Bảo Anh rời khỏi điện Dưỡng Tâm, Huệ Dương Trưởng Công chúa cầm chén , với Thành Thái Đế: “Hoàng từng nghĩ, nhi tử của Định Viễn Hầu và trưởng nữ của Hồ Thượng thư đính hôn, hai nhà qua thường xuyên, Hồ Thượng thư là Binh bộ Thượng thư, Định Viễn Hầu đến Túc Châu gì? Lăng Nhược Phàm là nhi tử của Lăng Duệ, Hồ Thượng thư cũng là em rể của Lăng Duệ. Hành vi của họ, Lăng Duệ thật sự ?”
Huệ Dương Trưởng Công chúa kín đáo quan sát sắc mặt Thành Thái Đế, thấy ông lộ vẻ giận dữ nhưng ngạc nhiên, thì trong lòng Thành Thái Đế sớm nghi ngờ Lăng Duệ.
Hôm qua Lăng Duệ quỳ ngoài điện Dưỡng Tâm mấy canh giờ, quỳ, giả bộ thảm thiết kể lể về lòng trung thành của ông với Thành Thái Đế, nàng và Lỗ Ngự sử còn lo Hoàng sẽ thực sự tin ông .
Bây giờ xem , lẽ Hoàng bao giờ bỏ cảnh giác đối với Lăng Duệ.
Nghĩ đến đây, Huệ Dương Trưởng Công chúa dùng ánh mắt nghiêm túc Thành Thái Đế, nghiêm túc : “Đêm rằm tháng tám, ở Càn Thanh cung, Huệ Dương xin Hoàng hai cái đầu . Hoàng thời cơ đến, bảo Huệ Dương kiên nhẫn chờ đợi. hiện giờ Lăng Duệ cướp long tọa của Hoàng , chẳng lẽ thời cơ vẫn đến ?”
***
Bên Triệu Bảo Anh khỏi điện Dưỡng Tâm, thấy Cao Tiến Bảo hung thần ác sát bước nhanh lên từ bậc thềm ngọc, thấp giọng báo cáo: “Vị Tiết Thế tử của phủ Định Quốc Công hiện đang đợi Đốc công ở góc cửa Nam Trực.”
Triệu Bảo Anh thì mặt một gợn sóng, gật đầu : “Ngươi theo hầu hạ Tiết Thế tử , còn đang trực, tạm thời thể rời . Đợi thời gian rảnh sẽ lập tức qua tìm .”
Cao Tiến Bảo vội vàng một tiếng, bước nhanh về phía cửa Nam Trực.
Triệu Bảo Anh khẽ nheo mắt, chút đoán vị Thế tử Định Quốc Công tìm ông việc gì. Tuy hai từng cùng xuất cung việc mấy , đối xử với cũng luôn tôn trọng, nhưng từng giao tình lén lút gặp riêng thế .
Tuy Triệu Bảo Anh đoán ý định của Tiết Vô Vấn, nhưng trong lòng cũng gấp, cứ thản nhiên bên ngoài điện Dưỡng Tâm như . Đến khi Huệ Dương Trưởng Công chúa từ trong điện , cung kính tiễn nàng khỏi cửa cung , mới thong thả về phía cửa Nam Trực.
Lúc qua giờ Ngọ, mặt đất tích một lớp tuyết dày, bước lên phát tiếng “cọt kẹt” “cọt kẹt”.
Tiết Vô Vấn khoanh tay ngực, ngả ngớn dựa một cây hạnh, nghiêng đầu chuyện với Cao Tiến Bảo, gương mặt tuấn lúc nào cũng mang theo ý phong lưu.
Hắn đợi cũng khá lâu , đôi ủng màu đen phủ đầy tuyết từ lâu.
mặt chút mất kiên nhẫn nào, như thể đang du xuân ngoại thành .
Đường đường là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, đáng lẽ bận rộn đến nỗi chân chấm đất mới , mà lúc lãng phí nhiều thời gian như để đợi Đốc công nhà , Cao Tiến Bảo thật sự cảm thấy áy náy.
Cố gắng vắt chút ý từ khuôn mặt vốn trông hung dữ đó, vắt óc tìm chuyện để trò chuyện với Tiết Vô Vấn.
Đối với Cao Tiến Bảo mà , việc quả thật còn khó hơn cả việc đối phó với Dư Vạn Chuyết.
May mắn là Đốc công nhà cuối cùng cũng xuất hiện khi sắp thể tiếp tục chuyện nữa, Cao Tiến Bảo thở phào nhẹ nhõm theo cách mắt trần thể thấy , dừng câu chuyện với Tiết Vô Vấn, lặng lẽ phía trông chừng.
Triệu Bảo Anh phẩy phất trần một cái, híp mắt với Tiết Vô Vấn: “Làm phiền Tiết đại nhân đợi lâu, đại nhân tìm việc gì?”
Tiết Vô Vấn móc từ trong tay áo một hạt châu, đưa cho Triệu Bảo Anh xem, : “Bổn quan nhận lời ủy thác của khác, đặc biệt họ đến đây để cầu xin Đốc công một việc.”
Hạt châu đó mài từ gỗ bồ đề, Triệu Bảo Anh nhận là do Như Nương tự tay .
Trước đây ở huyện Định Phong, Như Nương thường thích nhặt những miếng gỗ cũ ai đoái hoài về cho ông . Bảo ông mài thành hạt châu cho bà , thành vòng tay.
Ông đồ gỗ giỏi lắm, những viên châu gỗ mài tất nhiên cũng lắm, nhưng Như Nương vẫn yêu thích rời.
Sau hai xa cách một thời gian dài như , ông sớm còn đồ gỗ nữa. Không ngờ Như Nương nhặt lấy nghề , hễ thấy những miếng gỗ đặc biệt một chút, đều đem về mài thử.
Hạt châu trong tay Tiết Vô Vấn chính là mài từ đoạn gỗ bồ đề mà Hoắc Giác đặc biệt mang về từ chùa Đại Tướng Quốc, Triệu Bảo Anh cũng một viên giống hệt.
Khi Như Nương đưa cho ông , còn nghiêm túc , đây là gỗ bồ đề thấm nhuần vô hương khói, vô kinh văn, đeo chắc chắn sẽ bình an.
Có bảo vệ bình an thì Triệu Bảo Anh , nhưng là do Như Nương , tất nhiên ông sẽ trân trọng.
Hạt châu trong tay Tiết Vô Vấn là của ai, dĩ nhiên Triệu Bảo Anh cũng đoán .
“Hoắc đại nhân định dùng viên ngọc để nhờ việc?”
“Không , .” Tiết Vô Vấn nhét viên ngọc trong tay áo, giễu một tiếng, : “Tiểu tử đó bảo chỉ cho Đốc công xem hạt châu một cái, tránh để Đốc công nghi ngờ Bổn quan. Đợi về, Bổn quan còn tự đưa hạt châu về nguyên vẹn cho chủ cũ.”
Tiết Vô Vấn xong câu , ánh mắt Triệu Bảo Anh khỏi mang theo chút đồng tình của đồng bệnh tương lân.