TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:55:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các tiểu đạo cô trong quán thành buổi niệm kinh sáng tối là thích vây quanh nàng, mang đến ít tiếng cho đạo quán vốn tĩnh lặng , ngay cả gió trong trăng sáng núi cũng nhuốm màu nhân gian.
“Trước cháu và bà ngoại cháu thường phàn nàn Văn Lan viện quá nhiều cây ngô đồng, tai sắp chai vì tiếng chim khách ồn ào cây.” Ân đạo trưởng nhấc ấm đồng đang bốc nóng từ lò đất nung đỏ, pha hai chén trong, tiếp tục : “ theo bần đạo thấy, chú chim khách nhỏ hợp với cháu.”
Ngày đầu tiên Hoắc Giác đạo quán, tuy bà thấy tâm ma quấn , nhưng cuối cùng vẫn tìm thấy khí thế hăng hái ngày xưa của tiểu tử đó.
Vệ Cẩn ngày xưa tâm hồn thuần khiết ngay thẳng, như mặt trời rực rỡ, bao nhiêu đứa trẻ ở Thanh Châu thích chạy theo , hò hét đòi cùng tòng quân.
Hôm qua mặc áo giáp, cưỡi ngựa trở về. Không chim khách nhỏ trong lòng gì bên tai mà khiến sửng sốt bật nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc đó của , khiến Ân đạo trưởng thoáng thấy dáng vẻ ngày xưa của Vệ Cẩn.
Ân đạo trưởng đùa xong, lấy ba đồng tiền đồng, nghiêm túc : “Hôm nay bần đạo xem quẻ cho cháu, cháu về phía Bắc, việc đều nên để một con đường sống, tự duyên lành giúp cháu giải nguy. Vạn vật đời , đều ngoài quy luật nhân quả. Tiểu tử luôn ghi nhớ, nhân hôm qua, quả hôm nay. Nhân hôm nay, quả ngày mai.”
Ân đạo trưởng mang lòng từ bi, Hoắc Giác tất nhiên hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời của bà .
Im lặng hồi lâu, mới nâng chén lên : “Cẩn đa tạ đạo trưởng chỉ điểm.”
Uống cạn một chén , đặt chén xuống, ánh mắt quét qua tên ở
góc bàn, dịu dàng : “Nếu đạo trưởng phản đối, thể cho phép Cẩn đặt linh bài của Tố Thập tỷ tịnh thất ?”
Ân đạo trưởng ngờ nhắc đến danh húy của Tiểu Thập Nhi, sững mất mấy thở.
Trong tĩnh thất đều là linh bài của hai họ Vệ Hoắc, còn Tiểu Thập Nhi là đứa trẻ bỏ rơi mà bà nhận nuôi, cũng là đạo cô của Thanh Vân quán, đặt linh bài của nàng tịnh thất quả thật thích hợp.
Ân đạo trưởng định từ chối, Hoắc Giác : “Hẳn là Tố Thập tỷ cũng sẽ .”
Giọng của vị lang quân trẻ tuổi bình thản, nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Những lời định của Ân đạo trưởng bỗng nghẹn trong cổ họng.
Trong đầu nhớ về đêm bảy năm , tiểu đạo cô mặc đạo bào màu xanh, tiêu sái với bà : “Sư phụ, đừng vì con mà đau lòng. Chẳng qua con chỉ chọn theo bản tâm mà thôi, đây là con đường con tự chọn.”
Còn ngày Vệ Triệt đến tuổi trưởng trưởng thành, lá bùa bình an mà nàng trao cho y.
Lúc đó tiểu đạo cô híp mắt với Vệ Triệt: “Đây là lá bùa bình an mà bổn đạo trưởng tốn ít tâm huyết vẽ đấy, nếu dám thích, đừng hòng đến Thanh Vân quán cầu bình an!”
Mọi đều tưởng đó thật sự là một lá bùa bình an.
Chỉ Ân đạo trưởng mới , trong lá bùa đó thực sự gì.
Ân đạo trưởng lặng lẽ Hoắc Giác, đối diện với đôi mắt dường như thấu tất cả của , nuốt lời từ chối.
Bà dậy, khẽ : “Ta lập một phần mộ chôn quần áo di vật cho Tố Thập, linh bài của nó đặt trong phòng thường thiền, cháu theo đến đó.”
…
Hoắc Giác đặt linh bài của Ân Tố Thập bên cạnh linh bài của Vệ Triệt, ánh mắt từ từ quét qua các linh bài bàn thờ, yên lặng hồi lâu. Đợi đến khi tiếng gà gáy lẻ tẻ vọng đến từ rừng rậm núi, mới dập đầu thật mạnh, bước .
Ám Nhị và Thẩm Thính chờ chân núi từ khi trời sáng, gần đến giờ Thìn thì thấy Hoắc Giác và Khương Lê dẫn Vân Chu, Tố Tùng xuống từ bậc thang đá.
Khương Lê thấy hai , vội bảo Vân Chu đưa cho mỗi một lá bùa bình an.
Vân Chu dùng túi gấm để đựng bùa bình an, mà là một túi vải buộc dây, Ám Nhị và Thẩm Thính đều thấy rõ, trong túi vải phồng phồng là bùa bình an, ít nhất cũng bốn năm mươi cái.
Bùa bình an của Thanh Vân quán tuy đến nỗi khó cầu, nhưng cũng xin là thể xin mấy chục cái mang .
Điệu bộ của tiểu phu nhân, giống như cướp sạch tất cả bùa bình an của Thanh Vân quán .
Trong lòng Ám Nhị và Thẩm Thính kinh ngạc, nhưng mặt để lộ chút nào. Ngoan ngoãn nhận lấy bùa bình an, chắp tay thi lễ cảm tạ Khương Lê.
Đợi Khương Lê và hai nha lên xe ngựa, Ám Nhị mới tiến lên với Hoắc Giác: “Hoắc công tử, theo lệnh của ngài, chuyển tin Chử tướng quân tử trận, Tần Vưu đại bại Nam Thiệu đến cho Lăng Thủ phụ.”
Hoắc Giác : “Vất vả , ngươi còn về báo cáo với của phủ Quốc Công. Chuyến các ngươi , cần đợi chúng .”
Ám Nhị thì thở phào nhẹ nhõm, quả thật đang nghĩ đến việc phi ngựa về báo cáo tình hình Thanh Châu với Thế tử gia, đồng thời xem cần đến Túc Châu giúp Định Quốc Công một tay .
Lăng Duệ tham quyền, lòng lang thú lộ rõ như ban ngày.
Theo kế hoạch của ông , tiên lợi dụng Nam Thiệu giúp Tần Vưu đoạt binh quyền ở Thanh Châu, đó dùng Bắc Địch gây tổn thất nặng cho Định Quốc Công, chia một phần quân Túc Châu cho Định Viễn Hầu.
Việc ở Thanh Châu xong, tình hình Túc Châu bây giờ .
Ám Nhị sinh ở phủ Định Quốc Công, trong nhà đều ở Túc Châu, tất nhiên là lòng nóng như lửa đốt.
“Tiểu nhân xin tuân lệnh, Hoắc công tử cần nhắn gì ?”
Hoắc Giác trầm ngâm một lát : “Phiền ngươi với a tỷ một câu, Thanh Châu quang đãng, việc đều .”
Ám Nhị chắp tay : “Công tử yên tâm, lời của ngài, nhất định sẽ truyền đạt.”
Nói xong, khẽ gật đầu với Thẩm Thính, : “Ngày khác đến Thịnh Kinh tìm uống rượu.”
Thẩm Thính thì , : “Lúc đó nhớ dẫn theo trưởng của , đó là kẻ nhiều lời.”
Khi Ám Nhị , Thẩm Thính bèn đưa những bức thư tìm từ phủ Tần Vưu và Lăng Nhược Phàm, cùng với quyển sổ sách cũ cho Hoắc Giác, : “Công tử đoán sai, Tần Vưu và Lăng Nhược Phàm đều đề phòng , giữ ít chứng cứ phạm tội của đối phương. Trộn quyển sổ sách cũ những chứng cứ đó, hẳn là sẽ gây nghi ngờ.”
Hoắc Giác gật đầu : “Thời gian qua vất vả cho ngươi , Chử thế thúc ý bồi dưỡng ngươi vị tướng lĩnh tiếp theo của quân Thanh Châu, ngươi hãy ở Thanh Châu.”
Nói xong, lấy một tờ hộ tịch từ trong ngực, đưa cho Thẩm Thính, nghiêm túc : “Thẩm Thính, nếu ngươi đồng ý, từ nay về ngươi sẽ là Hoắc Thính. Sau , sẽ do ngươi xây dựng một phủ Hoắc Tướng quân ở Thanh Châu.”
Thẩm Thính chấn động, ngẩng phắt đầu lên, : “Công tử!”
Trước Thẩm Thính là một đứa trẻ mồ côi, lão quản gia của phủ Tướng quân nhặt về, đem về phủ Tướng quân. Theo họ của lão quản gia, trở thành cháu trai của lão quản gia.
Ban đầu vì tiểu Vệ Cẩn một lòng tướng quân, Hoắc Diễm mới chọn Thẩm Thính, để tùy tùng của Vệ tiểu công tử, tự tay dạy họ võ nghệ và thuật bày binh bố trận.
Hoắc Giác vết sẹo dài ở khóe mắt Thẩm Thính, nhớ kiếp , khi với Thẩm Thính về việc trở về Thanh Châu, xây dựng Hoắc gia, Thẩm Thính bày vẻ mặt như tro tàn : “Thẩm Thính xứng đáng, Đại nương tử c.h.ế.t trong tay , cả đời đều là kẻ tội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-212.html.]
Sau khi Lăng Duệ và Chu Nguyên Canh chết, Thẩm Thính tự vẫn mộ a tỷ.
Nghĩ đến chuyện xưa, Hoắc Giác che giấu vẻ cay đắng trong đáy mắt, : “Ngươi xây dựng một Hoắc gia ở Thanh Châu, về Thịnh Kinh xây dựng một Vệ gia, hẳn là Thẩm thế thúc khi sẽ vui mừng.”
Trong giây lát, Thẩm Thính nước mắt tràn mi, nhớ ngày đầu tiên đến thành Đồng An năm ngoái, công tử với : “Nếu Vệ gia đổ thì xây một Vệ gia, nếu phủ Tướng quân đổ thì xây một phủ Tướng quân.”
Lúc đó rõ ràng cảm thấy phía lối , nhưng lời của Hoắc Giác như sấm dậy bên tai, khiến thấy hy vọng con đường mênh m.ô.n.g phía .
Lúc cũng .
Vị tiểu trại chủ của trại Bạch Thủy vốn luôn trưng vẻ lạnh lùng lãnh đạm, cuối cùng cũng nghẹn ngào : “Thẩm Thính tuân lệnh, Thẩm Thính sẽ ở Thanh Châu đợi công tử trở về.”
Xe ngựa phi nhanh, đón ánh nắng ấm áp buổi sáng Thanh Châu khỏi cổng thành.
Khương Lê vén rèm lên, dòng chữ “Thanh Châu” khí thế dần dần lùi xa, nhỏ dần, trong lòng bỗng dâng lên một chút nỡ.
“Chúng sẽ còn trở chứ?”
Hoắc Giác gật đầu, giọng khẳng định: “Sẽ.”
Khương Lê hỏi: “Có thể trở về cùng a tỷ ? A tỷ chắc cũng về Thanh Châu.”
Hoắc Giác : “Sẽ.”
“Thế thì quá.” Khương Lê nghiêng đầu , dịu dàng : “Nếu dân chúng Thanh Châu Đại nương tử và tiểu công tử Vệ gia trở về, chắc chắn sẽ tràn từ khắp nơi tới, xếp hàng hai bên đường chào đón! Nói chừng, chúng ăn hoành thánh, bà chủ quán sẽ lấy tiền của chúng .”
Hoắc Giác xong câu , trong lòng khỏi thấy buồn .
Vị tiểu nương tử nhà lẽ là sợ buồn phiền, nên mới lải nhải dỗ dành vui vẻ.
Quả thật, đối với , Thanh Châu là một nơi đặc biệt.
sống hai kiếp , từng trải qua vô sóng gió, tâm tình rèn giũa đến mức bình gợn sóng, hiếm khi nổi sóng.
một tấm lòng của tiểu nương tử, tất nhiên cũng thể phụ lòng.
Đưa tay vén lọn tóc mai bên má Khương Lê, mỉm : “Ở chỗ Chử thế thúc chắc còn giấu rượu ngon, đến, sẽ cùng nàng xin rượu uống.”
***
Khi Khương Lê cùng Hoắc Giác đến Thanh Châu, lòng còn đang lo lắng. khi rời , lòng yên .
Có lẽ vì tâm trạng khác , đường về cảm thấy thông suốt hơn lúc nhiều.
Chỉ là sự thuận lợi đường chẳng mấy chốc một luồng khí lạnh từ phương Bắc đến gián đoạn.
Càng về phía Bắc, trời càng lạnh, luồng khí lạnh đột ngột ập đến càng khiến nhiệt độ giảm mạnh, tuyết bắt đầu rơi. Đến khi thuyền tới
thành Khúc Lương, mặt sông dấu hiệu đóng băng, đành dừng ở Khúc Lương.
Có lẽ vì hứng gió lạnh bên sông mấy ngày, khi Khương Lê xuống thuyền, đầu bắt đầu đau.
Từ bến tàu xuống, lên xe ngựa sốt cao. Lúc là ngày mười lăm tháng mười một.
Thành Khúc Lương cách Thịnh Kinh xa, ba ngày đường. Vì cơn bệnh phong hàn của Khương Lê, kế hoạch vội vã Thịnh Kinh ban đêm cũng đành gác .
Mọi đành tạm thời ở thành Khúc Lương, Khương Lê thực sự phiền não, chỉ sợ trì hoãn chính sự của Hoắc Giác.
Đặc biệt là phong hàn đến dữ dội, cổ họng nàng như nhét một cục bông vải, giọng vốn mềm mại nay trở nên khàn đặc, còn ngày đêm ho ngừng.
Hoắc Giác mời đại phu đến bốc thuốc, uống mấy thang thuốc, Khương Lê thấy khá hơn một chút, bèn vội vàng với Hoắc Giác: “Ta đỡ hơn , chúng tiếp tục lên đường , vốn chậm trễ lịch trình, thể tiếp tục trì hoãn nữa!”
Hoắc Giác khẽ nhíu mày.
Thi thể của Lăng Nhược Phàm vận chuyển đến Thịnh Kinh, nhanh sẽ chuyển đến Đại lý tự. Cũng thời điểm , của Cẩm Y Vệ sẽ áp giải Tần Vưu về Kinh.
Hoắc Giác với tư cách là Giám sát Ngự sử, còn mang theo những bức thư và sổ sách , tất nhiên cùng về phục mệnh, thật sự thể trì hoãn nhiều.
Chỉ là hiện giờ thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, tuyết phủ gió rít, A Lê khỏi phong hàn, thực sự yên tâm.
Khương Lê thấy vẻ mặt của sắp từ chối đề nghị của nàng, vội nắm lấy tay , : “Chính sự quan trọng, thể vốn khỏe mạnh, chịu đựng . Cùng lắm thì kê thêm vài thang thuốc, uống dọc đường.”
Lúc tiểu nương tử ốm yếu xanh xao, một câu chia nhiều đoạn, nhiều vài chữ ho suyễn ngừng.
Đại phu đặc biệt dặn dò, lúc nàng cần tĩnh dưỡng , nhất là đợi bệnh khỏi hẳn hãy tiếp tục lên đường. Tránh để khí lạnh tận phổi, về mắc chứng ho, lúc đó chữa trị tận gốc sẽ khó.
Hoắc Giác cụp mắt suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng bóp bóp ngón tay nàng, : “Nàng ở Khúc Lương dưỡng bệnh, nhiều nhất sáu bảy ngày, sẽ dẫn Phương thần y cùng đến đón nàng. Ngoài Vân Chu, Tố Tùng, để Hà Chu, Hà Ninh cũng ở bảo vệ nàng.”
Khương Lê ngoài miệng chịu đựng , thực tế lúc vô cùng khó chịu.
Cổ họng đau, đầu đau, cả phổi cũng đau. Nếu nàng ở Khúc Lương dưỡng bệnh, còn Hoắc Giác tiếp tục lên đường thì là một cách .
“Được, sẽ ở đây dưỡng bệnh, cả. Chàng cần lo lắng, cứ yên tâm lo việc chính là . Đến khi trở về, bệnh của lẽ cũng khỏi.” Nói đến đây, nàng dừng một chút, Hoắc
Giác nghiêm túc : “Chàng để Hà Ninh ở là đủ , Hà Chu về
Thịnh Kinh cùng . Nhỡ chuyện gì, còn thể để giúp chạy chút việc.”
Hoắc Giác cằm tiểu cô nương gầy ít mấy ngày , suy nghĩ một lát, : “Vậy để Hà Ninh ở , hàng ngày nàng ăn gì, cứ để nhà bếp khách điếm cho nàng.”
Hoắc Giác rời khỏi thành Khúc Lương ngay đêm đó, bỏ xe cưỡi ngựa, phi nhanh, giữa đường hầu như nghỉ ngơi.
Chỉ hai ngày đến Thịnh Kinh, mới qua cổng thành, thấy Ám Nhất mang vẻ mặt gấp gáp bước đến, hạ thấp giọng : “Hoắc công tử, đang định thành tìm ngài.”
“Mười ngày , quân Túc Châu đánh bại Bắc Địch, c.h.é.m g.i.ế.c Thái tử Bắc Địch. Tin Định Viễn Hầu thông đồng với giặc, Định Quốc Công bắt giữ cũng truyền về Thịnh Kinh. Thế tử vẫn luôn cho theo dõi phủ Định Viễn Hầu, sáng nay bỗng đến báo, Tuyên Thế tử của phủ Định Viễn Hầu biến mất, hiện đang ở trong Hầu phủ là giả. Khoảng mấy ngày , khi tin tức từ Túc Châu truyền đến, Tuyên Thế tử lặng lẽ rời khỏi Thịnh Kinh.”
“Không chỉ Tuyên Thế tử biến mất khỏi phủ Định Viễn Hầu, mà còn một đội hộ vệ. Thế tử ngài hiềm khích với vị Tuyên thế tử , nên sai thành thông báo cho ngài. Tránh gặp , sẽ chịu thiệt.”
Hoắc Giác , nghĩ đến điều gì, vẻ mặt vốn bình thản gợn sóng khẽ biến đổi.
Đưa xấp thư từ sổ sách trong n.g.ự.c cho Ám Nhất, trầm giọng : “Thay mang những thư tín đến Đô sát viện, giao cho Lỗ Ngự sử hoặc Bách Ngự sử.”
Nói xong lập tức lên ngựa, thúc ngựa, nhanh chóng khỏi thành.