TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:57:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng ngày hôm khi Hoắc Giác rời , Khương Lê sớm tiểu nhị trong khách điếm rằng, nửa đêm hôm qua, núi Lộc Minh gần thành Khúc Lương nhất bỗng nhiên xảy tuyết lở, từng mảng tuyết lớn đổ xuống từ đỉnh núi, chất đống đường cái.

Trên đường cái ngoài những đống tuyết dày đặc còn cành cây gãy chắn ngang, qua vô cùng kinh hoàng.

Ngoài thành Khúc Lương, chân núi Lộc Minh còn vài thành khác, trong trận tuyết lở cũng thoát khỏi tai họa.

Trong những thành trì xây dựng quanh núi , Khúc Lương

xem là tình hình nhất, thành Lạc Thủy bên cạnh thậm chí cả nhà cửa của dân chúng cũng ảnh hưởng.

Khương Lê ngoài cửa sổ, những bông tuyết lớn như lông ngỗng tung bay, đôi mày thanh tú nhíu .

Tháng mười hai còn đến mà tuyết rơi lớn như , hơn nữa bầu trời u ám , còn xu hướng rơi ngày càng lớn.

May là nàng chỉ định ở trong khách điếm dưỡng bệnh, tuyết bên ngoài rơi to đến , chỉ cần ngoài thì cũng . Chỉ mong qua vài ngày nữa, trận tuyết lớn thể tạm ngừng một chút.

Nếu , năm nay sẽ là một mùa đông khó khăn. Mấy ngày tiếp theo, Khúc Lương tuyết phong thành.

Vì tuyết lở, đường cái cắt đứt. Người ngoài , trong .

ít mắc kẹt trong thành Khúc Lương, khách điếm lập tức chật kín , quá tải, ngay cả những vật dụng hàng ngày cũng thiếu thốn.

May mà khi Hoắc Giác rời , đưa cho chủ khách điếm một tờ ngân phiếu. Ngân lượng đủ nhiều, mấy chủ tớ ở đây, chậu than, nước nóng, thức ăn từng thiếu.

Khương Lê ngày ngày ở trong khách điếm, cũng coi như bình yên. Liên tục uống thuốc mấy ngày, bệnh phong hàn cũng dần dần thuyên giảm.

Tối hôm đó uống xong thuốc, Khương Lê lập tức ngủ .

Thuốc đại phu kê cho tác dụng an thần, đến nửa đêm, Khương Lê thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền , mới từ từ tỉnh .

Khi tỉnh dậy đầu óc còn choáng váng, tỉnh táo, thấy Vân Chu nhíu mày , với giọng gấp gáp: “Phu nhân, Hà Ninh bên ngoài nhiều dân lưu lạc xông cướp đồ, khách điếm sắp giữ nữa. Nơi nên ở lâu, nô tỳ thu dọn đồ đạc cho , chúng đến quan nha tránh một lúc.”

Cũng là đến lúc , Khương Lê mới rốt cuộc trận tuyết lở mang hậu quả đáng sợ thế nào.

Vân Chu ngóng từ bên ngoài, nhiều dân chúng đang ngủ say chôn vùi trong tuyết, c.h.ế.t tươi trong đó.

Khương Lê tất nhiên lúc thể chậm trễ một khắc, vội vàng vỗ mạnh mặt, : “Chúng luôn thôi.”

Cùng lúc đó, trong một ngôi miếu đổ nát cách cổng thành Khúc Lương vài dặm, Tuyên Nghị mấy ám vệ vội vàng , : “Dân lưu lạc bên ngoài tràn thành hết ?”

Một ám vệ chắp tay : “Thưa Thế tử, chúng dẫn dân lưu lạc từ mấy thành lân cận đến đây, với họ trong thành Khúc Lương nhà giàu bụng cứu giúp, giúp họ phá cổng thành. Hiện giờ họ đều tràn trong thành, qua một lát nữa chắc sẽ gây loạn.”

Tuyên Nghị khẽ gật đầu, nghiêm mặt : “Chúng nhân cơ hội thành, qua Khúc Lương đến bến đò, đường tắt đến Túc Châu. Bắc Địch thua trận, Thái tử c.h.é.m giết, nhưng vẫn còn một Nhị Hoàng tử ở đó. Định Quốc Công chắc chắn bỏ Túc Châu, cũng sẽ tự áp giải phụ về Thịnh Kinh. Bây giờ chúng đuổi tới đó, thể nào cũng thể cướp xe tù, cứu phụ .”

Nói xong, dùng sức nắm chặt lệnh bài khắc hai chữ “Định Viễn” trong tay, nghĩ đến bóng dáng phụ kéo chân bệnh, bước chân khập khiễng lên xe ngựa rời .

Từ khi phụ thương ở chân, còn thể chiến trường. Người khác đều nhạo phủ Định Viễn Hầu bây giờ hổ xuống đồng bằng, còn vinh quang như nữa. Những năm phụ bạc đầu vì lo lắng, chỉ để một ngày thể khôi phục vinh quang của phủ Định Viễn Hầu.

Lệnh bài trong tay là đêm phụ xuất phát Túc Châu trao cho , cầm lệnh bài thể điều động ám vệ của Hầu phủ.

Mặc dù phủ Định Viễn Hầu suy vi, nhưng vẫn còn một thể dùng .

Hơn hai mươi đang theo Tuyên Nghị chạy trốn khỏi Thịnh Kinh mắt, nào nấy cũng là tử sĩ của phủ Định Viễn Hầu. Lần , sớm chuẩn tinh thần dùng mạng đổi lấy mạng Định Viễn Hầu.

Lúc lời Tuyên Nghị, đồng thanh đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh!” Nói xong, bèn theo Tuyên Nghị trộn đám dân lưu lạc quần áo tả tơi xông thành.

***

Gió tuyết hoành hành trong đêm đen.

Sau khi rời khỏi khách điếm Khương Lê mới trận tuyết lở khiến bao nhiêu trôi dạt khắp nơi.

như ruồi đầu cuống cuồng chạy loạn đường phố, nhiều khách điếm và cửa hàng bán đồ ăn đều đập vỡ cửa.

Lần đầu tiên Khương Lê thấy nhiều dân lưu lạc tụ tập đông đúc trong một thành như , vội vàng lên xe ngựa, nắm chặt con d.a.o găm bên hông.

Vân Chu thấy nàng lộ vẻ mặt căng thẳng, vội an ủi: “Phu nhân đừng lo lắng, em và Tố Tùng sẽ bảo vệ . Từ sợi tóc đến đế giày Tố Tùng đều là ám khí, bao nhiêu đến cũng sợ.”

Tố Tùng bên cạnh sờ vòng tay bạc chứa đầy kim độc tay, tán thành gật đầu.

Khương Lê cong khóe môi, giọng khàn khàn : “Ừm, , em và Tố Tùng đều sẽ bảo vệ .”

Lời còn dứt, xe ngựa bỗng lắc mạnh một cái.

Vì cú lắc , hình Khương Lê nghiêng , đầu “cộp” một tiếng đập cửa sổ xe.

Cửa sổ đập mở , một luồng gió lạnh thấu xương đột nhiên ùa . Khương Lê gió lạnh kích thích, lập tức ho liên tục mấy tiếng, ho đến nỗi cả mắt cũng đẫm lệ.

Nàng ngoài cửa sổ, chỉ thấy đường phố trắng xóa, thậm chí còn đ.â.m mấy chiếc xe ngựa đang về phía quan nha.

Thì trong thành mấy nhà giàu cũng nhận điều bất thường, thu dọn tài sản định trốn đến quan nha.

Xe ngựa Khương Lê là giản dị nhất, dân lưu lạc vây quanh nhiều. , vẫn khiến nàng hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc còn trắng hơn cả tuyết bên ngoài.

Khương Lê định tinh thần, vịn thành xe giữ vững cơ thể, trong lúc hoảng hốt đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo dữ tợn.

Người đó mặc một chiếc áo ngoài đen, ẩn trong tuyết mù mịt. Khương Lê rõ mặt , chỉ cảm thấy đôi mắt đó vẻ như từng gặp ở .

“Phu nhân, chứ?” Tố Tùng bên cạnh đưa tay đỡ Khương Lê, tiện tay đóng cửa sổ .

Khương Lê thu hồi ánh mắt, ho khan vài tiếng, : “Ta , bên ngoài dân lưu lạc quá đông. Quan phủ đến sớm, sợ là sẽ đại loạn, bảo Hà Ninh đánh xe nhanh hơn một chút!”

Cửa sổ đóng , tất nhiên Khương Lê cũng thấy bóng dáng ẩn trong gió tuyết đang nhanh chóng tiến đến gần xe ngựa.

“Bảo vệ chiếc xe đó, đưa đến ngoài quan nha.” Tuyên Nghị lạnh lùng lệnh.

Mấy ám vệ bên cạnh đều lộ vẻ giật , bọn họ là nhân lúc loạn , qua thành Khúc Lương đường vòng đến bến đò, đương nhiên càng tránh xa của quan phủ càng .

Sao thể đến quan nha lúc ?

Các ám vệ , nhưng lời của Thế tử, họ ngay cả tư cách hỏi cũng , chỉ thể ngoan ngoãn lệnh. Vì một đoàn để dấu vết trộn đám dân lưu lạc, vây quanh hai bên xe ngựa đó.

Những tay dính m.á.u của bao nhiêu mạng , cho dù ngụy trang thế nào cũng che giấu sát khí m.á.u tanh . Lúc đó, những dân lưu lạc xung quanh nhân cơ hội cướp xe ngựa đều đồng loạt lùi bước.

Tuyên Nghị qua đám dân lưu lạc đó, đang định đến bên cửa sổ xe, bỗng “cạch” một tiếng, chân đột nhiên giẫm một vật cứng.

Hắn dời chân, hiện một con d.a.o găm tinh xảo bằng ngọc to cỡ bàn tay. Hình như khi nàng vội vàng vịn cửa sổ, đánh rơi vật .

Tuyên Nghị nhặt con d.a.o găm lên, khẩy một tiếng.

Một con d.a.o găm nữ tính như , thật sự gặp dân lưu lạc cướp xe, thể chống đỡ gì?

Sao vẫn còn ngây thơ như thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-213.html.]

Hắn nhét con d.a.o găm n.g.ự.c áo, nhớ đến trong mơ, nàng rút trâm vàng đầu, đ.â.m vai .

Trâm vàng đó mỏng nhỏ, thương bao nhiêu, ngược nàng đủ hoảng sợ, lẽ đó là đầu tiên nàng tổn thương khác.

Tuyên Nghị nhếch khóe môi, ánh mắt như lưỡi dao, vững vàng đẩy lùi những cướp con d.a.o găm.

Đồ của nàng, cớ thể cho khác bẩn?

***

Khương Lê lo lắng cả một đường, sợ sẽ dân lưu lạc đ.â.m . cho đến khi đến quan nha, xe ngựa vẫn an .

Dương Thiên, Huyện lệnh thành Khúc Lương và Tông Úc, cựu Huyện lệnh thành Lâm An là bạn , gần như ngay khi Hà Ninh báo tên của Hoắc Giác, ông ôn hòa : “Tiện nội đang ở phủ Huyện lệnh phía nha môn, Hoắc phu nhân thể tạm trú ở đó. Xin yên tâm, phủ Thuận Thiên sẽ sớm điều binh đến, Khúc Lương sẽ nhanh chóng khôi

phục thái bình.”

Đầu năm, khi Lâm An động đất, tuy Khúc Lương cách xa nên chịu thiệt hại quá lớn.

hành động của Hoắc Giác đêm đó chỉ dân phủ Thuận Thiên nhớ đến, mà dân chúng các thành lân cận phủ Thuận Thiên cũng đều , ngay cả thê tử của Dương Thiên cũng từng với ông về chuyện .

Nếu lúc đó Hoắc Giác, khi động đất, bao nhiêu dân Lâm An chết. Tông Úc chắc chắn cũng liên lụy, thể thuận buồm xuôi gió thăng chức đến Thịnh Kinh ?

Dương Thiên xong lập tức sắp xếp dẫn đoàn của Khương Lê đến phủ Huyện lệnh.

Bên ngoài nha môn, Tuyên Nghị một gò đất.

Đợi khi thấy Khương Lê biến mất cánh cổng phủ Huyện lệnh, mới kéo kéo áo choàng , nắm chặt con d.a.o găm trong tay, :

“Đi!”

Cố tình tạo một trận tuyết lở, dẫn vô dân lưu lạc thành Khúc Lương, chính là kìm chân truy binh từ Thịnh Kinh. Đồng thời bày trận giả để đánh lạc hướng, khiến họ phân biệt của phủ Định Viễn Hầu đường nào đến Túc Châu.

Tuyên Nghị bầu trời u ám, nghiến chặt răng. Lúc cứu phụ mới là việc quan trọng hơn.

Từ khi tin Bắc Địch thất trận, Thái tử c.h.é.m truyền đến, phụ của xin nghỉ, vội vã đến phủ Thủ phụ.

Sau khi trở về càng ngày càng bất an.

Lúc đó linh cảm , quả nhiên chỉ vài ngày , truyền đến tin phụ cấu kết với Bắc Địch.

Phụ Túc Châu rõ ràng là vì nhận lời ủy thác của Hồ Đề.

Nghĩ đến biểu hiện của Hồ Đề những ngày qua, việc thông đồng với Bắc Địch lẽ là thật.

Trước đây phụ ở nhà cũng từng giận dữ chửi mắng Bắc Địch, Nam Thiệu lòng lang thú, hận thể nuốt gan uống m.á.u bọn chúng để trút mối hận thù trong lòng.

giờ đây, vì để khôi phục vinh quang ngày xưa của phủ Định Viễn Hầu, phụ thực sự chuyện bán nước.

Tuyên Nghị thở dài một thật nặng nề, phụ thể về Thịnh Kinh chịu xét xử, Hồ Đề và Lăng Duệ thể nào cứu phụ .

Trở về, cũng chỉ một con đường chết.

Một khi cứu phụ , nửa đời còn của họ e rằng chỉ thể sống mai danh ẩn tích.

Tại bến đò ở phía Đông thành Khúc Lương, một chiếc thuyền thu hút sự chú ý đậu ở bờ, đuôi thuyền khắc chữ “Định”.

Đoàn đến, một cụ già mặc áo tơi lập tức bước từ trong khoang thuyền, chắp tay hành lễ với Tuyên Nghị.

Tuyên Nghị khẽ gật đầu, nhét d.a.o găm n.g.ự.c áo, định bước lên thuyền, bỗng phía hơn mười mũi hỏa tiễn b.ắ.n tới.

Mũi tên “vút” một tiếng găm chắc thuyền, lập tức bùng lên một mảng lửa.

Ám vệ của phủ Định Viễn Hầu “soạt”một tiếng rút loan đao , vây Tuyên Nghị giữa, cảnh giác về phía rừng rậm bến đò.

Chỉ thấy trong gió tuyết mịt mù, từ khu rừng rậm đó b.ắ.n hàng chục mũi hỏa tiễn.

Ám vệ dùng sức c.h.é.m rơi, nhưng vẫn trúng tên, ngọn lửa

“bùng” lên cuốn lấy quần áo, còn nhiều mũi tên khác b.ắ.n trúng tấm bạt dầu thuyền.

Trong bão tuyết, đốt cháy một chiếc thuyền dễ, nhưng tấm bạt dầu rõ ràng động tay động chân, gần như ngay khi chạm tia lửa, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, trong chốc lát lửa cháy dữ dội.

Không thuyền, kế hoạch đường thủy của họ sẽ thể thực hiện .

Ngọn lửa lớn như đóa hoa rực rỡ nhất nở giữa trời băng tuyết.

Một đội kỵ binh đến mười chậm rãi bước từ khu rừng rậm, đầu mặc y phục màu đen huyền, lưng ngựa, lạnh lùng họ.

Tuyên Nghị đối diện với ánh mắt đó, sững sờ trong chốc lát. Trong thoáng chốc, dường như trở về giấc mộng.

“Thế tử, ngài chạy ! Chúng đông , đợi giải quyết xong đám , sẽ tụ hội với ngài!”

Tuyên Nghị lộ vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi lắc đầu, : “Không kịp nữa, chúng trúng Nhuyễn Cân Hương(*). Những mũi tên đó quấn thuốc, gặp lửa sẽ cháy, phát tán trong khí, từ nãy chúng hít ít.”

(*)Hương mềm gân.

Lời dứt, đám ám vệ đều giật .

Lúc nãy khi rút đao cảm thấy lực bất tòng tâm, tưởng là do mấy ngày chợp mắt nên mệt mỏi, ngờ là trúng Nhuyễn Cân Hương.

Khó trách đội kỵ binh khỏi rừng rậm tiến lên nữa. Là đang đợi họ trúng thuốc mới bắt rùa trong hũ!

Mọi chuyện liên kết chặt chẽ với , e rằng từ khi họ thành Khúc Lương theo dõi !

Phủ Huyện lệnh.

Phu nhân của Dương Huyện lệnh nhận tin Khương Lê sẽ đến từ sớm, dọn dẹp sẵn một căn phòng ở viện phụ.

Chỉ riêng chậu than đặt ba cái, sợ tiểu cô nương lạnh trong đêm.

Đến khi Vân Chu và Tố Tùng bưng nước , Khương Lê mới phát hiện con d.a.o găm nhỏ biến mất.

Vân Chu thấy nàng lo lắng sờ soạng quần áo, bèn hỏi: “Có d.a.o găm của phu nhân mất ?”

Khương Lê hạ mắt lật tìm trong váy, “Ừm” một tiếng, : “Chắc là lúc xe ngựa đụng ban nãy đánh rơi .”

Vân Chu con d.a.o găm đó là do Chử Đại tướng quân của quân Thanh Châu tặng cho nàng, phu nhân của nàng còn từng cho nàng và Tố Tùng xem ở Thanh Vân quán.

Vân Chu nghĩ một lúc, bèn : “Em ngoài tìm cho phu nhân.”

Vừa định ngoài, Khương Lê vội kéo nàng , : “Mất thì mất, bên ngoài đang lộn xộn. Bây giờ em ngoài, nhỡ thương thì ?”

Loading...