TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 214
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:57:33
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy phần với tấm lòng của Chử thế thúc, nhưng rốt cuộc vật c.h.ế.t vẫn quan trọng bằng sự an của sống.
Khương Lê buông quần áo trong tay xuống, bóng đêm bên ngoài, : “Nhân lúc trời sáng, chúng ngủ thêm một lát, tránh ngày mai tinh thần. Ngày mai còn bên ngoài sẽ nữa!”
Khương Lê mới ngủ một lúc, mơ màng thấy tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài truyền đến.
Nàng cũng nghĩ nhiều, chỉ tưởng là nữ tỳ trong phủ Huyện lệnh dậy việc.
Cho đến khi tiếng bước chân dần dần đến gần, dừng ngoài cửa, nàng mới giật , dậy, tiện tay cầm lấy một giá nến.
Cửa đột nhiên đẩy , một bóng hình màu đen lặng lẽ đó, những bông tuyết thổi hành lang rơi từng mảng vai .
Lang quân ngược sáng, rõ mặt, nhưng Khương Lê quá quen thuộc với , gần như trong khoảnh khắc cửa mở, lập tức nhận .
“Hoắc Giác!”
Nghe tiếng của tiểu nương tử, Hoắc Giác bước trong, đến bên giường, nàng một cái thật tỉ mỉ, : “Hôm nay sợ ?”
Khương Lê ngẩn đặt giá nến xuống, thoáng chốc phân biệt đang mơ , vô thức nắm lấy tay , phát hiện bàn tay vốn luôn ấm áp , giờ lạnh như băng.
“Ta , nhiều bảo vệ như , sợ? Sao về Khúc Lương sớm ? Ta còn tưởng một hai ngày nữa mới về chứ? Còn nữa—” Khương Lê nhíu mày, hai tay ôm lấy tay , : “Sao tay lạnh thế ?”
Hoắc Giác im lặng nắm ngược lấy tay nàng, hạ mắt khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của nàng.
Đêm nay con phố dài đó, khi dân lưu lạc đ.â.m xe ngựa, suýt nữa nhịn hiện , sợ nàng hoảng sợ.
Chợt nhớ đến hành vi bảo vệ xe ngựa của Tuyên Nghị và ám vệ phủ Định Viễn Hầu, khẽ nhíu mày, : “Thịnh Kinh tội phạm chạy trốn, trốn đến Khúc Lương. Tình hình khẩn cấp, đành bắt yếu phạm.”
Nói đến đây, nhẹ nhàng bóp bóp lòng bàn tay của tiểu cô nương, : “Nàng đừng sợ, tên yếu phạm đó bắt, lát nữa sẽ thẩm vấn .”
Khương Lê vô thức hỏi: “Vậy còn ?”
Hoắc Giác chỉnh cổ áo giữa cho nàng, “Ừm” một tiếng: “Đương nhiên là sẽ về. Quan binh phủ Thuận Thiên sắp đến, ngày mai Khúc Lương sẽ trở bình thường. Đợi bên xong việc, sẽ cùng nàng về Thịnh Kinh.”
Lúc Khương Lê mới thực sự yên tâm.
Tuy võ công của Vân Chu, Tố Tùng và Hà Ninh đều thuộc hàng bậc nhất, nhưng Hoắc Giác ở đây, dù cũng khác.
Hoắc Giác ở trong phòng bao lâu ngoài.
Vừa khỏi cửa, Hà Chu tiến lên phía , đưa cho Hoắc Giác một lọ thuốc màu xanh biếc, : “Chủ tử, đây chính là ‘Phệ Hồn’ từ Tây Vực. Cát lão , tất cả thuốc ‘Phệ Hồn’ đều ở đây, tổng cộng sáu viên. Theo lời vị vu sư Tây Vực, thường uống một viên sẽ mất phần lớn ký ức, hai viên thể quên sạch chuyện qua, đến cả tên cũng nhớ nổi. Ba viên thì sẽ khờ dại.”
Hoắc Giác lạ lẫm gì với loại thuốc , khẽ gật đầu, nhận lấy lọ thuốc đến nha môn huyện.
Đêm nay dân lưu lạc gây rối, nha dịch bắt ít dân lưu lạc cố tình gây sự. Lại thêm việc bắt một đám của phủ Định Viễn Hầu, lúc các nhà giam trong nha môn chật ních .
Tuyên Nghị giam riêng trong một phòng chứa củi bỏ hoang, bên ngoài hai lính cai ngục cầm đao canh giữ. Một cai ngục thấy Hoắc Giác đến, nhớ đến lời dặn của Huyện lệnh đại nhân, vội vàng trao chìa khóa phòng chứa củi cho .
Hà Ninh, Hà Chu theo Hoắc Giác thấy , tự nhiên vỗ vai hai cai ngục, : “Mấy ngày nay Khúc Lương lạnh khác thường, chúng ngoài uống một hớp rượu nóng !”
Lính cai ngục Hoắc Giác, là vị Giám sát Ngự sử lập công lớn đêm nay, ngay cả Dương Huyện lệnh cũng tán thưởng. Cuối cùng cũng sinh nghi ngờ gì, chỉ do dự cùng Hà Chu, Hà Ninh ngoài sân.
***
Trong phòng chứa củi ánh sáng mờ tối, sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo, là mạt gỗ vụn.
Tay chân Tuyên Nghị đeo xiềng xích, ở góc phòng, thấy tiếng mở cửa, thì trừng mắt lên.
Hoắc Giác kéo một chiếc ghế gỗ, xuống mặt , thẳng vấn đề: “Tuyên Thế tử phạm ba tội. Một, trộm thuốc nổ, cho nổ núi Lộc Minh, cố tình tạo tuyết lở, khiến chín mươi sáu dân thường thiệt mạng, và hàng nghìn dân lưu lạc mất chỗ ở.”
“Hai, dụ dỗ dân lưu lạc từ nhiều thành tụ tập về thành Khúc Lương, gây náo loạn, khiến hàng chục khách điếm cửa hàng thiệt hại, bốn mươi hai vô tội thiệt mạng.”
“Ba, trộm thuyền, định đường thủy đến Túc Châu cướp tù. Ba tội , bất kỳ tội nào cũng đều là tội chết. nếu Tuyên Thế tử bằng lòng hợp tác với Đô sát viện, thể miễn tội chết.”
Tuyên Nghị là thông minh, dĩ nhiên hiểu rõ “hợp tác” mà Hoắc Giác là gì.
Hắn việc ở Binh Bộ, là con rể tương lai của Hồ Đề, cũng coi là một trong những tín của Hồ Đề. Hiện giờ phụ bắt ở Túc Châu, của Đô sát viện đại để là chứng chống Hồ Đề, thậm chí cả Lăng Duệ Hồ Đề.
Cả triều đình, ai mà Đô sát viện với Lăng Thủ phụ hợp .
hiện giờ thể cứu phụ , dù thế nào phụ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Còn bản dù miễn tội chết, chắc chắn cũng kết cục gì. Hắn từng trải qua vô đau đớn cầu c.h.ế.t mà trong mơ, cái c.h.ế.t đối với ngược là điều gì đáng sợ.
Từ khi giam căn phòng , còn quan tâm đến sống c.h.ế.t của nữa. Lúc đây, cũng chỉ ngước đôi mắt âm u lên, ánh mắt chăm chú chằm chằm mặt Hoắc Giác.
Nói , cho một cảm giác quen thuộc.
Giọng quen thuộc, khí thế quen thuộc, ngay cả bóng dáng ngoài cửa trong bóng tối cũng vô cùng quen thuộc.
Luôn khiến nhớ đến vị “Đốc công” g.i.ế.c vô trong mơ , phất trần đen nhánh, áo hoạn quan màu đỏ thẫm, ánh mắt u ám như địa ngục.
đó rõ ràng là một nội thị, còn mắt thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-214.html.]
Tuyên Nghị từng phái cung tìm một nội thị dùng phất trần đen, nhưng báo rằng, Đại Chu lập quốc hai trăm năm, trong cung từng xuất hiện nội thị dùng phất trần đen.
Chỉ là giấc mơ đó quá đỗi chân thực, chân thực đến mức thà tin đó là cái gọi là kiếp kiếp .
Vị “Đốc công” trong mơ bắt chính là để báo thù cho tiểu nương tử . Còn vị Trạng nguyên lang mắt , hiện giờ trở thành phu quân của tiểu nương tử nọ.
Có khi nào, mắt cũng giống như , từng những giấc mơ kỳ lạ như ?
Tuyên Nghị đối mặt với Hoắc Giác một lúc, đột nhiên : “Hôm nay tình cờ nhặt một vật cũ của tôn phu nhân, nếu Hoắc đại nhân cho phép gặp nàng một , đích trả vật cũ cho nàng, sẽ đồng ý với việc đại nhân đề cập.”
Hoắc Giác Tuyên Nghị chút gợn sóng, hồi lâu, khẽ một tiếng, : “Nếu Tuyên Thế tử hợp tác với Đô sát viện, tất nhiên Bổn quan sẽ ép buộc Thế tử, chỉ đành mượn Thế tử dùng một lát.”
Tuyên Nghị nhíu mày, kịp nghĩ “mượn Thế tử dùng một lát” trong lời của là ý gì. Đột nhiên mắt hoa lên, cằm đau nhói, cả hàm Hoắc Giác hung hăng tháo .
Hoắc Giác đổ bốn viên thuốc màu đỏ thẫm từ một lọ sứ màu xanh, nhẹ nhàng vỗ miệng , những viên thuốc đó nhanh chóng lăn cổ họng từng viên một.
Gần như ngay khi Hoắc Giác đổ thuốc , sắc mặt Tuyên Nghị lập tức biến đổi, theo phản xạ định giơ tay gạt những viên thuốc tay Hoắc Giác.
Thuốc đó giống hệt như loại thuốc trong mơ.
Lúc dường như trở nhà lao ẩm ướt trong mơ, đầu đau như búa bổ, như vô trùng độc đang gặm nhấm tủy não .
“Là… ngươi!” Tuyên Nghị nhịn đau, từng chữ từng chữ khó nhọc .
Hoắc Giác đại phát từ bi nối hàm cho , cao giọng : “Ta ngươi đang dùng nàng để thử , nhưng ngươi xứng đáng nhắc đến nàng.”
Tuyên Nghị đau đến nỗi hoa mắt chóng mặt, mồ hôi lạnh tuôn như tắm, cả như vớt lên từ nước.
Hắn nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi là ‘Đốc công’ đó! Chính ngươi g.i.ế.c !”
Hoắc Giác khẽ nhíu mày, trong tích tắc hiểu vì Tuyên Nghị thử .
Hắn chỉ mơ thấy A Lê kiếp , mà còn mơ thấy Hoắc Đốc công kiếp , cùng với việc c.h.ế.t như thế nào.
Đây cũng là lý do vì thấy “Phệ Hồn”, phản ứng dữ dội như .
“Kiếp ngươi bắt uống thuốc , ép quên nàng. ngươi xem, những quên nàng, mà còn khắc sâu nàng trong não, ngay cả trong mơ cũng chỉ mơ thấy nàng!” Tuyên Nghị oán hận chằm chằm Hoắc Giác, vẻ mặt điên dại: “Kiếp vẫn sẽ nhớ nàng, thậm chí sẽ tìm nàng ngươi, để nàng thê tử của !”
Sắc mặt Hoắc Giác hề d.a.o động chút nào vì những lời của , chỉ lặng lẽ chờ đợi trùng độc trong “Phệ Hồn” nuốt chửng ký ức của .
Kiếp , cho Tuyên Nghị uống ba viên “Phệ Hồn” vẫn thể khiến quên A Lê. Cho đến khi cho uống viên thứ tư, mới mất ký ức, khờ dại như đứa trẻ lên ba.
Thời gian trôi qua từng chút một, bao lâu, ánh mắt sáng rõ đầy đau đớn ban đầu của Tuyên Nghị dần dần thêm vài phần mơ hồ.
Trong đầu tràn ngập vô mảnh ký ức vụn vỡ, những ký ức đó như đèn kéo quân lướt qua từng khung hình một.
Khi thì là lúc mẫu qua đời, nắm tay dặn dò chăm sóc cho phụ .
Khi thì là thiếu nữ yêu thương cầm trâm vàng đ.â.m mạnh , với : “Đời kiếp sẽ bao giờ thích ngươi.”
Khi thì là trong nhà lao âm u , c.h.ế.t sống hết đến khác.
Tuyên Nghị dùng mười ngón tay cắm mạnh mái tóc ướt đẫm, vẻ mặt đau đớn, thở hổn hển từng lớn, ánh mắt chạm gương mặt lạnh lùng của Hoắc Giác, tất cả nỗi đau đớn đều hóa thành căm hận ngút trời, nhịn một cách hung dữ:
“Ngươi rõ ràng chỉ là một con ma từ âm phủ, một hoạn quan thể việc nam nhân! Ngươi tưởng nàng sẽ thích một kẻ như ngươi ? Nếu nàng bộ mặt thật của ngươi, chắc chắn sẽ ghê tởm ngươi giống như ghê tởm !”
Không lâu , giọng của Tuyên Nghị dần dần yếu , đến cuối cùng, cả căn phòng im lặng như tờ.
Hoắc Giác chằm chằm đôi mắt trong veo mơ hồ của , : “Kiếp , nếu ngươi dám xuất hiện mặt nàng, sẽ dám hủy hoại ngươi một nữa.”
Dứt lời, cúi thò áo Tuyên Nghị, lấy một con d.a.o găm nhỏ bằng bàn tay, xoay khỏi phòng.
***
Thịnh Kinh, phủ Định Quốc Công. Gió lạnh thê lương, tuyết lớn đầy trời
Cây mai vàng trong Vô Song viện mọc những nụ hoa nhỏ li ti, từ xa, khiến phân biệt thứ đậu cành là tuyết, là hoa.
Tiết Vô Vấn trở về từ Đại lý tự, cũng kịp bộ Phi Ngư phục , thẳng đẩy cửa phòng ngủ, bước trong.
Thấy Vệ Xuân bên cửa sổ mở một nửa, lặng lẽ cây mai đông bên ngoài, khỏi nhíu mày, bước nhanh lên phía đóng cửa sổ , : “Gió bên ngoài như d.a.o mềm , sợ lạnh ?”
Vệ Xuân đầu , : “Trong phòng quá ngột ngạt.” Gần đây nàng luôn cảm thấy lồng n.g.ự.c bức bối.
Mấy ngày nay thời tiết đột nhiên trở lạnh, trong phủ đốt địa long, còn đặt ít chậu than trong phòng, nhưng khiến nàng càng cảm thấy ngột ngạt hơn.
Tiết Vô Vấn dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán nàng , thấy nàng sốt, thở phào nhẹ nhõm, : “Ngày mai mời Phương thần y bắt mạch cho nàng, lẽ là đầy .”
Vừa dứt lời, mới chợt nhớ , Phương thần y đang đường đến thành Khúc Lương, mất vài ngày nữa mới thể trở về phủ Quốc Công.
Vệ Xuân dĩ nhiên cũng nghĩ đến điều đó, cong môi một tiếng, : “Không cần phiền Phương thần y , chỉ là mấy ngày nay ngủ ngon, nên mới cảm thấy ngột ngạt thôi. Hôm nay về sớm như , là xảy chuyện gì ?”
Tiết Vô Vấn nàng , : “Một tin , một tin . Nàng cái nào ?”