TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-07-31 01:59:50
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy Vương Quý phi xuất từ họ Vương ở Doanh Châu, nhưng bà và họ Vương bao giờ đồng lòng.
Tề Xương Lâm đến đây, nhịn dừng đũa , Chu Dục Thành : “Ta Vương Quý phi từng ý định mời dạy dỗ Đại Hoàng tử, thầy của Đại Hoàng tử?”
Chu Dục Thành liếc ông một cái, , lắc đầu : “Chỉ là lời đồn thôi, vô căn cứ.”
Tề Xương Lâm cũng , cúi đầu vớt thịt trong nồi đồng. Rốt cuộc là vô căn cứ , trong lòng hai tự khắc hiểu rõ.
Vương Quý phi , Lăng Duệ khống chế bà , họ Vương lợi dụng bà .
Rõ ràng là phi tần duy nhất trong hậu cung sủng ái suy giảm, là mẫu của Đại Hoàng tử, địa vị vô cùng tôn quý.
lẽ vì đây địa vị trong họ Vương quá thấp kém, dù là họ Vương Lăng Duệ đều thực sự coi trọng bà , chỉ xem bà như một quân cờ hữu dụng.
Ai ngờ một nữ tử yếu đuối như , trong lòng ít toan tính hơn những nam nhân .
Vương Loan, e rằng sẽ nhân cơ hội , đồng thời giải quyết cả Lăng Duệ và họ Vương.
Như khi Đại Hoàng tử lên ngôi, mới họ Vương và Lăng Duệ chèn ép. Cũng giống như bà , ép buộc một quân cờ.
Còn Chu Dục Thành xuất bình dân, vợ con tông tộc, tài hoa và năng lực, hơn nữa còn tấm lòng hướng về bách tính. Những theo Chu Dục Thành đều là những sĩ tử bình dân hoài bão trong lòng, ông trợ tá Đại Hoàng tử, đủ để khiến kẻ phục tùng.
Văn một phái của Chu Dục Thành, võ tộc Định Quốc Công. Quân thần đồng lòng, chính trị trong sạch, đây là tương lai mà Vương Loan vạch cho Đại Hoàng tử.
“Do Phủ , còn nhớ hoài bão chúng khi say rượu ngày xưa ?” Tề Xương Lâm hỏi.
Chu Dục Thành giật .
Sau yến tiệc Ân vinh năm Thừa Bình thứ mười sáu, hai họ từng uống say mèm trong căn nhà đơn sơ của Tề Xương Lâm.
Lúc đó Tề Xương Lâm , ông dẫn A Tú vinh quang trở về hẻm Ngân Nguyệt, một đại thần đầu tạo phúc cho con cháu đời .
Ông thì lớn, đèn sách mười năm, một sớm quan, tất nhiên thể chỉ tạo phúc cho con cháu đời , còn tạo phúc cho bách tính, để già trẻ nhỏ nữ nhân trong thiên hạ đều chỗ nương tựa.
Còn thiên hạ sóng yên biển lặng, vạn bang triều cống.
Một tràng những lời say như , chính là hoài bão thời niên thiếu của họ.
Ánh mắt Chu Dục Thành Tề Xương Lâm dần mang ý tứ sâu xa, từ khi ông và Tề Xương Lâm chia rẽ, mỗi một phương, hiếm khi nhắc đến chuyện xưa.
Dù là hiện tại hai hợp lực đánh bại Lăng Duệ, cũng luôn đề phòng lẫn . Với tính cách của Tề Xương Lâm, ông sẽ và nên nhắc đến quá khứ, nhắc đến hoài bão lúc .
Tề Xương Lâm thẳng Chu Dục Thành, : “Huynh cảm thán thê nhi của Lăng Duệ thật là vô tội, nếu ngày Do Phủ thể thực hiện hoài bão, nhất định sẽ để đời còn khác coi thường, mất tương lai vì tội của đời . Xương Lâm xin tạ ơn!”
Nói xong, uống cạn chén rượu.
Ánh mắt Chu Dục Thành chợt khựng .
Trong tích tắc hiểu , Tề Xương Lâm đang tuyên bố đầu quân cho ông , đồng thời cũng là đang mưu cầu một tương lai cho Tề Hoằng.
Một tương lai đời khinh miệt vì là nhi tử của tội thần Tề Xương Lâm.
Đêm càng về khuya, lửa tắt canh nguội.
Chu Dục Thành về phủ, lão quản gia tiến lên bẩm báo: “Đại nhân, nội gián trong cung đến chuyển tin, rằng Tăng Củng, vị Đại học sĩ điện Trung Cực dạy Đại Hoàng tử, tháng sẽ từ quan. Quý phi nương nương đề xuất với Hoàng thượng, đại nhân thế Tăng đại nhân thầy của Đại Hoàng tử.”
Chu Dục Thành nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, : “Ta , đêm khuya, quản gia nghỉ .”
Nói xong, ông phủi bớt tuyết bám tay áo, cầm đèn lồng giấy, thong thả bước lên hành lang.
Đến cửa thư phòng, ông ngoái bầu trời tối sẫm, chợt nhớ đến lời Hoắc Giác với .
“Thứ phụ đại nhân nghĩ xem, rốt cuộc vị Hoàng Đế như thế nào mới là vị Hoàng Đế mà bách tính mong ? Theo Giác thấy, chỉ lòng dân và thuận theo ý trời mới thể trở thành đầu bách tính.”
“Đại Chu trong vòng bảy năm ngắn ngủi, sẽ gánh chịu hai biến động. Bên ngoài Nam Thiệu, Bắc Địch rình rập, bên trong các phe phái chỉ tự lo cho . Một khi diệt trừ phe của Lăng Duệ, sự thật về vụ Thái tử mưu phản sẽ sáng tỏ khắp thiên hạ, triều đình và dân gian ắt sẽ nổi loạn. Lúc đó, chúng rốt cuộc cần một vị Hoàng Đế như thế nào, thể chấn nhiếp ngoại địch, thể điều khiển bách quan, định lòng dân giữa cơn nguy loạn?”
Được lòng dân, thuận theo ý trời.
Vừa thể chấn nhiếp ngoại địch, thể điều khiển bách quan. Người như , vẫn luôn tồn tại.
Chỉ là đó một lòng chỉ giữ Túc Châu.
Chu Dục Thành lẩm bẩm: “Đại Hoàng tử, rốt cuộc là quá yếu đuối.”
Chu Dục Thành từng gặp Đại Hoàng tử, cũng từng dạy cho vài khi Tăng Đại học sĩ xin nghỉ.
Đứa trẻ đó thông minh, chăm chỉ học hành, nhưng tính cách quá mềm yếu. Người bên cạnh phạm , cũng dám quở trách. Cân nhắc , sợ sẽ bàn tán lưng rằng đủ khoan dung độ lượng, tướng của minh quân.
Là Hoàng tử duy nhất trong cung, nuôi dạy nên một tính cách thận trọng và do dự như .
Tính cách như thế, thời thái bình thịnh trị, tất nhiên sẽ là một vị Hoàng Đế thể giữ vững thành tựu, cũng gì .
Đại Chu hiện tại đang trong thời điểm sắp biến, cần một vị Hoàng Đế mạnh mẽ hơn, thể định lòng dân hơn.
Chu Dục Thành khẽ thở dài, tiểu tử Vệ gia quả thực quá giỏi ăn . Hoặc thể , quá cách đo lường lòng .
Trong lòng ông , từ khi nảy sinh ý nghĩ đó, từng buông bỏ.
***
“Húc nhi tàn nhẫn hơn, phạm , đáng phạt thì phạt. Con là kế vị, quá mềm lòng nhân từ, e rằng sẽ khác lợi dụng, cũng khó mà chấn nhiếp khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-216.html.]
Ba canh giờ , Vương Quý phi với Đại Hoàng tử Chu Hoài Húc như trong điện Thừa Loan.
Chu Hoài Húc cẩn thận gật đầu, : “Mẫu phi dạy bảo đúng, nhi thần nhất định sẽ che giấu cho họ nữa.”
Vương Quý phi gương mặt ngoan ngoãn của nhi tử, thầm thở dài trong lòng.
Thực cũng chuyện lớn gì, chỉ là lười biếng, mất một quyển tập chữ của .
việc thấy mầm cây, thấy đầu cuối.
Húc nhi từ nhỏ quá mềm lòng, rốt cuộc vẫn là điều .
Một vị Hoàng Đế thể nhân từ, nhưng thể mềm lòng, càng thể vì khác xin vài câu mà quên cả việc khiển trách.
Vương Quý phi nhẹ nhàng nắm tay Chu Hoài Húc, hạ thấp giọng : “Húc nhi, con là Hoàng tử duy nhất trong cung, hiện giờ thể Phụ hoàng con một ngày một yếu , sớm muộn con sẽ kế thừa giang sơn của Phụ hoàng. Làm quân vương, thể từ bi với thiên hạ bách tính, nhưng tuyệt đối thể mềm lòng với bên cạnh, nên cắt đứt thì cắt đứt, tránh để hậu hoạn vô cùng!”
Chu Hoài Húc đôi mắt phần sắc bén của Vương Quý phi, lặng lẽ gật đầu.
“Thôi, hôm nay mẫu phi nhiều nữa. Để ma ma đưa con về điện Càn Đông, ngày mai trời sáng dậy sớm học. Hai thái giám đó cứ để đây, mẫu phi tự sắp xếp.”
Chu Hoài Húc hiểu rằng hai tiểu thái giám từ nhỏ ở bên cạnh , chắc là giữ mạng nữa. Môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn cầu xin.
Ra khỏi điện Thừa Loan, Nguyễn ma ma che ô, dịu dàng với Chu Hoài Húc: “Hôm nay tuyết lớn, đất trơn, Điện hạ cẩn thận chân.”
Chu Hoài Húc để tâm trí ở đó, ậm ừ một tiếng, nhớ lời Vương Quý phi dặn, nhịn : “Ma ma, Hoàng Đế, một chút cũng . Làm Hoàng Đế, gì ?”
Nhất là, Hoàng Đế như Phụ hoàng.
Lời Chu Hoài Húc nhẹ, giọng cũng nhỏ khẽ, chỉ Nguyễn ma ma gần nhất mới thấy.
dù , Nguyễn ma ma vẫn lời cho giật . Vội vàng quanh một lượt, hạ thấp giọng với Chu Hoài Húc:
“Điện hạ đừng linh tinh! Nếu lời khác thấy, e rằng tất cả hầu hạ bên cạnh ngài đều thấy mặt trời ngày mai! Quý phi nương nương đặt nhiều kỳ vọng ngài, ngài thể để nương nương thất vọng! Ngài là Hoàng tử duy nhất trong cung , chỉ ngài, mới thể chủ nhân cung !”
Chu Hoài Húc xong lời , đôi vai gầy lập tức sụp xuống. Nghĩ đến sự quan tâm tỉ mỉ và kỳ vọng tha thiết của Vương Quý phi, chỉ đành quật cường mím môi, gì nữa.
Nguyễn ma ma mà lòng đau xót.
Đại Hoàng tử là do bà nuôi lớn, bà hiểu rõ nhất tính cách của . Đứa trẻ quá mềm lòng, cũng tham vọng gì. Sở dĩ học hành chăm chỉ như , chẳng qua là vì Quý phi nương nương mà thôi.
nếu thật sự cho Quý phi nương nương, thì bằng giá lên vị trí đó. Nếu , những khổ cực Quý phi nương nương chịu đựng những năm , chẳng là uổng công ?
Cuộc đối thoại bên ngoài điện , tất nhiên Vương Loan .
Sau khi Chu Hoài Húc rời , bà cầm một chiếc quạt thêu hoa mẫu đơn bằng tơ vàng lên, nghiêng ghế quý phi, nhắm mắt suy nghĩ.
Mã ma ma thấy bà vẻ trầm trọng, vội tiến lên xoa xoa thái dương cho bà , dịu dàng : “Chuyện triều đình, nương nương đừng quá lo lắng. Dù cũng chỉ là chuyện của Lăng Thủ phụ và Vương gia, can hệ gì đến nương nương ? Gần đây Hoàng thượng… tính khí ngày càng nóng nảy, lúc , nhất là nương nương đừng quan tâm đến chuyện gì cả.”
Vương Loan ngước mắt lên, đầu Mã ma ma đang đầy vẻ lo lắng, : “Bổn cung quan tâm cũng . Ma ma tin , sáng mai, Dư Vạn Chuyết chắc chắn sẽ lén lút chuyển tin đến điện Thừa Loan. Gã ngụy quân tử Lăng Duệ đó thể nghĩ cho Bổn cung? Còn phía Doanh Châu và Tần Vưu, chắc chắn cũng cần Bổn cung nghĩ cách. Những , đúng là như xương mắc trong cổ, tránh cũng tránh ! ma ma yên tâm, Bổn cung hề lo lắng chút nào, chỉ lo lắng, thực trong lòng còn vui sướng vô cùng!”
Mã ma ma ngừng động tác tay, tưởng Vương Loan đang lẫy: “Nương nương…”
Vương Loan : “Ma ma Lăng Duệ coi trọng Lăng Nhược Phàm như thế nào ? Cái c.h.ế.t của Lăng Nhược Phàm đối với mà , khác gì một đòn đánh thật mạnh. Khi xưa phái đến Thanh Châu cứu vị Đại nương tử trời sinh mệnh phượng hoàng Vệ gia, chủ ý gì, Bổn cung ?”
Vương Loan đến đây, gương mặt trang điểm tinh tế lộ một nét mỉa mai: “Hắn mới thề thốt với Bổn cung rằng, nhất định sẽ dùng hết lực trợ tá Húc nhi, đó phái đến Thanh Châu.
chắc chắn , Bổn cung cũng phái theo dõi ám vệ Lăng gia, ngăn cản họ cứu Vệ Xuân.”
Nam nhân , luôn luôn như , một mặt coi thường nữ tử, chê nữ nhân tóc dài trí ngắn. Một mặt hèn hạ lợi dụng nữ tử, để mưu cầu quyền thế cho .
Thật sự là hổ đến cực điểm.
nếu những nam nhân tự đại như , bà cơ hội như hiện tại chứ?
“Ma ma.” Vương Loan đặt quạt xuống, mỉm Mã ma ma, ý vị thâm sâu : “Hiện tại đúng là cơ hội ngàn năm một, một cơ hội để thoát khỏi Lăng Duệ và Vương gia!”
***
Vương Loan đoán sai, sáng sớm hôm , tiểu thái giám bên cạnh Dư Vạn Chuyết nhân cơ hội đưa than, lén lút chuyển tin đến Mã ma ma, hỏi: Trời lạnh , Quý phi nương nương gửi ít bạc mua than đến am Tịnh Nguyệt ?
Vương Loan là Lăng Duệ bà đến am Tịnh Nguyệt, bà , bảo thưởng cho tiểu thái giám đó một túi bạc vụn.
Tiểu thái giám ôm túi thưởng nặng trịch, vui vẻ khỏi điện Thừa Loan, qua Ngự Hoa viên, khẽ gật đầu với Dư Vạn Chuyết đang bên thủy tạ.
Dư Vạn Chuyết đợi nửa canh giờ mới thấy vẻ mặt dịu , vội vã về phía cửa cung.
Hôm qua ông trong điện Kim Loan, sợ đến mức chân sắp mềm nhũn. Đêm qua càng ngủ , ông quan hệ mật thiết với Lăng Duệ, nếu Lăng Duệ gặp chuyện, chắc chắn ông cũng kết cục .
Hoàng thượng vốn chán ghét ông , nếu Lăng Duệ còn, e rằng cái đầu của ông cũng giữ bao lâu nữa.
Dư Vạn Chuyết bước vội vã, để ý đến bên cạnh đang một chiếc kiệu tới, Trưởng Công chúa trong kiệu, lặng lẽ bóng lưng Dư Vạn Chuyết, với Triệu Bảo Anh: “Cứ tiếp, hôm nay Hoàng lên triều, chắc là thời gian gặp Bổn cung.”
Triệu Bảo Anh vội cung kính : “Hoàng thượng và Công chúa tình nghĩa đậm sâu, Công chúa đến, tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết.”
Nói xong bèn giơ tay lên, hiệu cho thái giám phía nâng kiệu.
Kiệu động, Triệu Bảo Anh để lộ dấu vết liếc về phía cửa cung, từ từ cong môi .
Hôm nay cung điện thật là náo nhiệt!