TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:04:45
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Loan ngoan ngoãn thu tay , che giấu vẻ khác lạ trong mắt, nở nụ dịu dàng, với Thành Thái Đế: “Vậy thần cung kính bằng tuân mệnh.”
Nói xong thì xuống bên cạnh Thành Thái Đế.
Thành Thái Đế gối đầu lên đùi bà , nhắm mắt , như trở về hồi nhỏ ở điện Xuân Hòa, ông cũng gối đầu lên đùi mẫu phi như , mẫu phi dịu dàng chuyện với ông .
Vương Loan theo Thành Thái Đế nhiều năm như , sớm ông thích những gì.
Những lời lúc đều là những lời dỗ dành ông vui vẻ, thỉnh thoảng nhắc đến chuyện của Đại Hoàng tử.
Thành Thái Đế nhắm mắt , một nửa, đột nhiên ngắt lời: “Lăng Duệ là biểu ca của nàng, Tần Vưu là tỷ phu của nàng. Nếu Trẫm trị tội bọn họ, A Loan giận Trẫm ?”
Nụ môi Vương Loan giảm, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Thành Thái Đế, dịu dàng : “Hoàng thượng gì ? Thần chỉ là một nữ nhân tầm thường, thần hiểu chuyện triều chính. Thần chỉ , bất cứ kẻ nào tổn thương Hoàng thượng, thần đều tha thứ. Nếu biểu ca và tỷ phu sai, Hoàng thượng cứ phạt theo luật. Thần chỉ cần Hoàng thượng vui vẻ là mãn nguyện .”
Thành Thái Đế mở mắt Vương Loan, : “Nàng đừng trách Trẫm lòng ác độc. Trẫm đối đãi với bọn họ tệ, thăng quan tiến chức, để bọn họ quyền cao chức trọng. bọn họ vì tư lợi, loạn giang sơn của Trẫm, Trẫm thể nhịn. Hơn nữa, đúng như Huệ Dương , bảy năm , nếu bọn họ xúi giục Trẫm, Trẫm tổn thương Thái tử và Phụ hoàng chứ?”
Vương Loan nhẹ nhàng phụ họa: “Biểu ca là khéo ăn , ngay cả trưởng bối của thần , tộc trưởng của Vương thị Doanh Châu cũng theo lời . Từ nhiều năm thần cảm thấy , hiện giờ chọc giận Hoàng thượng, Hoàng thượng cần nể mặt thần , cứ xử lý theo luật pháp Đại Chu. Chỗ dựa của thần bao giờ là khác, gia tộc, mà là Hoàng thượng.
Hoàng thượng đừng vì biểu ca và Vương gia phạm mà ghét bỏ thần .”
Vương Loan đến đây, đôi mắt phượng long lanh Thành Thái Đế đầy tình ý, mang theo chút hờn dỗi.
Thành Thái Đế nhếch mép , chút nghi ngờ trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Từ đến nay A Loan vẫn luôn sùng bái và yêu mến ông như , coi ông như trời, thể phản bội ông ?
Thành Thái Đế vỗ tay Vương Loan, ôn tồn an ủi: “A Loan là hiểu nhất đời, thể ghét bỏ nàng?”
Ông là “Ta”, chứ “Trẫm”.
Vương Loan cụp mắt xuống, khẽ , : “Thiếp và Húc nhi chỉ Hoàng thượng thôi, Hoàng thượng nhớ kỹ lời hôm nay.”
Thành Thái Đế ở điện Thừa Loan gần nửa canh giờ rời , trở về điện Dưỡng Tâm xử lý chính sự.
Lần Đại lý tự thẩm tra vụ án mưu nghịch của Tiên Thái tử, hầu như ngày nào ông cũng phái giám sát.
Hôm , Tông Già đến cầu kiến, trình lên chứng cứ trong tay cùng lời khai của Tề Xương Lâm, tâu rằng: “Vụ án Thanh Châu, chủ mưu là Tần Vưu. Lăng Nhược Phàm chứng cứ Tần Vưu thông địch bẩm báo, cùng lắm chỉ thể định tội bao che, giấu giếm. Hiện tại chứng cứ thần thu thập vẫn đủ để định tội Lăng Thủ phụ, trừ phi Hoàng thượng đồng ý cho thần thẩm tra vụ án mưu phản bảy năm . Tội thần Tề Xương Lâm nhận tội về việc năm đó, kính xin Hoàng thượng cho phép thần thẩm tra vụ án cũ.”
Thành Thái Đế sai Triệu Bảo Anh kỹ lời khai đóng dấu của Tề Xương Lâm cho ông , từng chữ từng câu đều chỉ hướng đến phe cánh của Lăng Duệ, nửa lời cũng nhắc đến Thành Thái Đế.
dù , Thành Thái Đế vẫn yên tâm, ngày nào cũng sai Triệu Bảo Anh đến Đại lý tự giám sát.
Ông lật xem công văn mới trình lên, với Triệu Bảo Anh: “Tông Già cùng Chu Dục Thành vẫn phái bắt Lăng Duệ đại lao? Nếu thẩm tra vụ án cũ, thì càng nhanh càng ! Mau chóng kết thúc vụ án !”
Triệu Bảo Anh cung kính đáp: “Xưa nay hai vị đại nhân việc công chính nghiêm minh, tuân theo luật pháp, chắc là đợi chứng cứ xác thực mới hạ lệnh bắt . Hiện giờ Lăng đại nhân cáo bệnh ở nhà, nếu cưỡng chế bắt giam, lỡ trong ngục xảy chuyện gì, e rằng sẽ bắt bẻ, Đại lý tự dùng nhục hình bức cung, hãm hại trung lương. Nô tài thấy, hai vị đại nhân chắc chắn nắm chắc trong lòng.”
Thành Thái Đế , lông mày cau rốt cuộc cũng giãn : “Như thì cần thúc giục bọn họ nữa.”
Sau khi Thành Thái Đế rời khỏi điện Thừa Loan, Mã ma ma liền nội điện.
Thấy Vương Loan bình an vô sự, bà mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. thở mới buông xuống, nghĩ đến điều gì, khóe môi mím chặt.
Vương Loan liếc mắt bà , hỏi: “Vừa xảy chuyện gì ?”
Mã ma ma do dự một lát, : “Vừa Hoàng thượng mới điện Thừa Loan lâu, Đại Hoàng tử từ điện Càn Đông đến. Nô tỳ ghi nhớ lời dặn của nương nương, cho Điện hạ , sai đưa Điện hạ trở về điện Càn Đông.”
Vương Loan lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.
Điện Càn Đông ở phía Đông điện Dưỡng Tâm, Húc nhi chắc là thấy kiệu của Phụ hoàng, chuyện với Phụ hoàng nên mới theo. Dù lúc Húc nhi còn nhỏ, thích nhất là ở điện Thừa Loan quấn quýt chuyện với Phụ hoàng.
Chỉ là từ ba bốn năm , vì , bỗng nhiên còn thiết với Phụ hoàng nữa.
Vương Loan xoa xoa thái dương, thật, Thành Thái Đế buồn vui thất thường, nếu Húc nhi ở đây, bà càng lo lắng.
Trong lòng bà cũng mong Húc nhi thiết với Chu Nguyên Canh, ma ma đưa về điện Càn Đông là nhất.
“Ngày mai để Nguyễn ma ma đưa nó đến dùng bữa trưa .” Vương Loan thở dài: “Ngày mai Hoàng thượng chắc sẽ đến.”
Mã ma ma vội vàng đáp ứng, mấy ngày Tiểu Điện hạ mới mất hai nội thị cùng lớn lên từ nhỏ, chắc là vẫn còn đau lòng, ngày mai đến điện Thừa Loan chuyện với nương nương cũng .
***
Gần cuối năm, tuy chuyện Tam pháp ti thẩm tra vụ án cũ khiến bách tính ở Thịnh Kinh thêm nhiều thứ để bàn tán, nhưng cũng chỉ là vài câu lúc rỗi rãi. Dù thì ngày tháng vẫn tự trải qua, thấy sắp đến Tết, nhà nhà đều bắt đầu chuẩn đồ Tết.
Mấy ngày nay, những đến Trạng Nguyên lâu đặt rượu ít.
Từ khi Khương Lê trở về Thịnh Kinh, tuy chứng phong hàn gần khỏi, nhưng Dương Huệ Nương thấy nàng gầy đến cằm nhọn hoắt, cứ giữ nàng ở nhà tịnh dưỡng thêm mấy ngày mới cho nàng đến quán rượu.
Khương Lê rời Thịnh Kinh hơn hai tháng, khi trở về, hai gian cửa hàng bên cạnh Trạng Nguyên lâu Dương Huệ Nương thuê .
Trạng Nguyên lâu bây giờ nhỏ, nhân thủ tất nhiên là đủ.
Dương Huệ Nương tuyển thêm , ngay cả nha Tiểu Nguyệt là tỳ nữ của Dư Tú Nương cũng đến quán rượu nương tử chưng cất rượu.
Khương Lê từng gặp Tiểu Nguyệt một , hai chào hỏi vài câu, Khương Lê về phía bếp, nhịn hỏi: “Sao hôm nay Tú nương tử đến?”
Tiểu Nguyệt im lặng một lát. Mười ngày , lão gia đến Đại lý tự nhận tội.
Không lâu , Thịnh Kinh thêm nhiều lời đồn đãi.
Mọi đều lão gia giúp kẻ ác, tên Lăng Thủ phụ hại c.h.ế.t Tiên Thái tử, còn cả Vệ Thái phó cùng Hoắc lão tướng quân ở Thanh Châu.
Bây giờ lương tâm cắn rứt nên mới màng đến tính mạng, đến Đại lý tự tự thú tội bảy năm .
Tiểu Nguyệt , lý do lão gia chịu nhận tội phần lớn là vì phu nhân.
Còn phu nhân hôm nay ở quán rượu là vì đến ngục Đại lý tự thăm lão gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-218.html.]
Tiểu Nguyệt vén tóc bên mai tai, với Khương Lê: “Phu nhân đến ngục Đại lý tự.”
Thật khi Khương Lê trở về, phu nhân thú nhận hết chuyện trong quá khứ với Dương chưởng quỹ và Như Nương.
Phu nhân sợ chuyện của lão gia sẽ liên lụy đến quán rượu, định thú nhận rời khỏi quán rượu, nhưng Dương chưởng quỹ thẳng thừng từ chối.
“Người phạm là chồng của cô, liên quan gì đến cô?” Dương chưởng quỹ chỉ tiếc rèn sắt thành thép : “Ta loại lý lẽ, cô cứ yên tâm ở quán rượu. Nếu ai dám mắng cô, sẽ mắng cô! Con rể Ngự sử ở Đô sát viện để trưng cho !”
Phu nhân mấy vị nương tử ở quán rượu đều là , Tiểu Nguyệt mới thật sự cảm nhận .
Sợ Khương Lê lo lắng, khi xong câu đó, nàng vội vàng bổ sung thêm một câu: “Mấy ngày đến Đại lý tự nhận tội là vị Hình bộ Thượng thư, là… phu quân đây của phu nhân. Phu nhân đến ngục Đại lý tự thăm ông .”
Lúc Khương Lê mới thật sự kinh ngạc.
Không ngờ hòa ly với Tú nương tử là Hình bộ Thượng thư Tề Xương Lâm. Quan Nhị phẩm ở Thịnh Kinh hiếm, đếm mười đầu ngón tay, thật ngờ chồng của Tú nương tử là một trong đó.
Lại tiếp, đó trong vụ án mưu nghịch của Tiên Thái tử bảy năm cũng vô tội, như xem , ông cũng coi như là một trong những hại Hoắc Giác và a tỷ.
Chỉ là ông bây giờ nhận tội, bằng lòng chỉ những kẻ đồng mưu khác, coi như cũng chút chuyện nên .
Ban đêm Hoắc Giác trở về, Khương Lê nhịn kể chuyện cho .
“Tiểu Nguyệt chồng của Tú nương tử là Tề Hình bộ Thượng thư, hôm nay Tú nương tử đến quán rượu vì đến ngục Đại lý tự thăm ông .” Khương Lê tiến lên nửa bước, cởi quan phục cho Hoắc Giác, tiếp tục : “Tú nương tử xưa nay là chịu sạn trong mắt, Tề Thượng thư phạm tội lớn như , bà bằng lòng thăm ông chắc là vì vẹn tình nghĩa vợ chồng đây, coi như cũng là hết lòng quan tâm.”
Tiểu cô nương xong ngước mắt , quan sát ánh mắt của .
Thấy lang quân nhà cúi đầu nàng , dường như thấu tâm tư của nàng, cũng theo, : “Ta , Tú nương tử sợ chúng cùng quán rượu bà liên lụy nên với từ chức, may mà khuyên nhủ. Tên Tề Thượng thư , nhưng Tú nương tử là . Chàng, đừng trách bà .”
“Ừm, đừng suy nghĩ nhiều, sẽ giận lây sang Tú nương tử.”
Hoắc Giác đáp nhỏ, xong y phục, liền ôm Khương Lê, để nàng đầu gối , hỏi: “Hôm nay cổ họng còn ho nữa ?”
Khương Lê vội : “Hôm qua ho nữa, thuốc Phương thần y kê còn một thang, thể lãng phí, nhất định bắt uống thêm một ngày.”
Hoắc Giác nhéo nhéo đầu ngón tay mượt mà của nàng, : “Bệnh như rút tơ, cũng là vì cho nàng, Phương thần y những thang thuốc thể thiếu dù chỉ một thang.”
Thuốc Phương Tự Đồng kê hiệu quả , Khương Lê uống mấy ngày gần khỏi.
ông chứng phong hàn của nàng quá nặng, phòng ngừa để bệnh căn, kê thêm cho nàng mấy ngày thuốc.
Nhắc đến Phương thần y, Khương Lê khỏi nhớ đến ngày mới về Kinh, của phủ Định Quốc Công vội vàng đến Hoắc phủ đón ông .
“A tỷ thật sự chuyện gì ?” Khương Lê kéo tay áo Hoắc Giác, lo lắng hỏi: “Hôm đó thấy Ám Nhị đến đón Phương thần y, hình như gấp.”
Hoắc Giác : “Đừng lo lắng, a tỷ .”
Không chỉ , mà lẽ còn tin vui. Chỉ là a tỷ , cũng giả vờ như .
A tỷ… chắc là dự định của tỷ .
***
“Tại cô nương với Thế tử?”
Lúc ở Vô Song viện, Đồng ma ma cũng đến cùng một chuyện: “Thế tử mong mỏi một đứa con gái với cô nương, nếu cô nương thai sẽ vui mừng đến mức nào!”
“Phương thần y , hiện tại thời gian còn ngắn, vẫn thể xác định thật sự thai . Nếu mấy ngày tới nguyệt sự đến, chẳng là mừng hụt ? Hơn nữa…” Vệ Xuân sờ bụng, cụp mi mắt xuống, : “Cho dù thật sự thai, hiện tại cũng thời cơ.”
Đồng ma ma hiểu: “Vậy khi nào mới là thời cơ?”
Vệ Xuân tuyết rơi dày đặc bên ngoài, nhỏ giọng : “Cứ chờ thêm .”
“Chờ cái gì?” Tiết Vô Vấn từ ngoài , lúc thấy nàng câu , theo bản năng hỏi một câu.
Vệ Xuân thấy áo choàng của còn dính tuyết, vội vàng tiến lên cởi áo choàng cho , : “Chờ hoa cây mai vàng nở rộ hơn.”
Tiết Vô Vấn cây mai vàng ngoài cửa sổ, chỉ thấy đó nhú từng nụ hoa, phủ kín cành.
Vệ Xuân thích mai vàng, những năm cứ đến mùa mai vàng nở là thích dẫn nha bà v.ú trong viện hái hoa, phơi khô để điều chế hương liệu.
Hắn thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi mặt nàng.
Mấy hôm Phương thần y bắt mạch cho nàng, là đầy bụng khó tiêu, kê thêm mấy thang thuốc. Uống thuốc hai ngày, dày của nàng quả thật khá hơn, mặt cũng chút huyết sắc.
Ánh mắt Tiết Vô Vấn sâu hơn, bàn tay đặt bên hông Vệ Xuân nóng lên, vuốt ve eo nàng, cúi đầu ngửi ngửi cổ nàng, lúc mở miệng giọng khàn.
“Vệ Xuân…”
Vệ Xuân khựng , theo bản năng lùi một bước, : “Hôm nay .”
Tiết Vô Vấn bao giờ ép buộc nàng chuyện , nhịn xuống, dời tay khỏi eo nàng, : “Vậy khi nào ?”
Trời bao lâu chạm nàng .
Vệ Xuân ngước mắt , xoay treo áo choàng lên, chậm rãi : “Chờ thể khôi phục .”
Chắc cũng chỉ một năm…
Tiết Vô Vấn nghĩ trong lòng nàng uống thêm mấy ngày thuốc nữa chắc là , dù cũng chỉ mấy ngày, nhịn một chút là qua.
Vệ Xuân đang nghĩ gì, treo áo choàng xong, xuống ghế quý phi, hỏi: “Trước khi trở về gặp Chu Thứ phụ?”
Tiết Vô Vấn ừ một tiếng: “Tên tiểu tử cũng , ở tiệm bánh phố Tú Phường.”
“Ta nàng hỏi gì.” Hắn nắm tay nàng, nhẹ nhàng ôm nàng lòng, : “Chu thế thúc , ông cùng Tông đại nhân, Lỗ đại nhân chuẩn xong hết thảy, ngày mai sẽ phái bắt Lăng Duệ, từ nay trở chính thức thẩm vấn. Nàng yên tâm, Lăng Duệ chạy đằng trời, những mong ông c.h.ế.t chỉ chúng .”
“Vệ Xuân.” Tiết Vô Vấn cúi đầu chạm nhẹ lông mày và mắt nàng, nghiêm túc : “Rất nhanh thôi nàng sẽ còn là Ngụy di nương của Vô Song viện nữa.”