TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:07:39
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm ngày mùng ba tháng mười hai, Lăng Duệ của Cẩm Y Vệ áp giải thẳng ngục Đại lý tự.
Lúc trời còn tờ mờ sáng, đúng lúc ngủ ngon giấc. Tiết Vô Vấn dẫn theo mười mấy tên Cẩm Y Vệ mặc Phi Ngư phục, phá cửa xông , đích bắt .
Lăng Duệ còn đang mê man trong giấc mộng, đêm qua ông cùng tâm phúc bàn bạc suốt đêm, mãi đến giờ Mão một khắc mới nghỉ ngơi. Nào ngờ mới ngủ nửa canh giờ, Cẩm Y Vệ ập đến bắt .
Ông chỉ mặc độc một lớp áo trong lôi dậy khỏi giường một cách thô bạo, chẳng thời gian rửa mặt y phục, loạng choạng đẩy sân.
Mộ thị cùng Lăng Nhược Mẫn vội vàng mặc quần áo, thấy sân đầy Cẩm Y Vệ, sắc mặt đều biến đổi kinh hãi.
Lăng Nhược Mẫn giang hai tay chắn Tiết Vô Vấn, nghẹn ngào : “Tiết đại nhân, phụ oan uổng! Người thể nào chuyện hãm hại trung thần lương tướng! Nhược Mẫn ngài phụng Thánh chỉ, hôm nay thể bắt . Tiết đại nhân thể nể mặt Nhược Mẫn, cho phụ chút thời gian ? Ít nhất, ít nhất cũng để ăn một bữa nóng, bộ y phục hẵng đến ngục Đại lý tự.”
Vị thiên kim Thủ phụ sống trong nhung lụa, nổi danh là tài nữ nhất Kinh thành, giờ đây gương mặt thanh tú trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe Tiết Vô Vấn, ánh mắt cầu xin.
Tiết Vô Vấn tay đặt lên Tú Xuân đao, đôi mắt đào hoa luôn mang nụ nay thờ ơ liếc Lăng Nhược Mẫn, thản nhiên : “Lăng cô nương, Lăng đại nhân oan uổng còn đợi Đại lý tự xét xử mới rõ. Còn chuyện ăn uống, y phục, thứ tại hạ bất lực. Công việc của thật dám trì hoãn.”
Dứt lời, lạnh nhạt dời mắt, gật đầu với Đường Kình, : “Áp giải Lăng đại nhân đến ngục Đại lý tự.”
Chỉ huy đồng tri Đường Kình là của Tiết Vô Vấn, vội vàng đáp lời, giả vờ thấy bóng dáng lung lay sắp đổ của Lăng Nhược Mẫn và Mộ thị, cứng rắn áp giải Lăng Duệ đầu tóc rối bời, bộ dạng chật vật khỏi Lăng phủ.
Trong lòng khỏi kinh ngạc.
Vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nhà mỗi bắt , trừ phi là tội phạm bỏ trốn tội ác tày trời, nếu ít nhiều cũng sẽ giữ chút thể diện cho phạm nhân.
Còn từng với : “Chúng chỉ phụng mệnh bắt , bắt là , tự ý nhục dùng tư hình. Dù khi định tội, nên coi họ là phạm nhân.”
hôm nay bắt Lăng đại nhân, Chỉ huy sứ cho Lăng Thủ phụ chút mặt mũi nào, thậm chí còn cố ý chọn lúc , để Lăng Thủ phụ áp giải trong bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Ngay cả lời cầu xin của Lăng cô nương cũng để ý, quả thật quá mức sắt đá.
Đường Kình nhớ đến dáng vẻ đáng thương của Lăng Nhược Mẫn, nhịn tụt một bước, nhỏ giọng bàn bạc với Tiết Vô Vấn: “Đại nhân, Lăng đại nhân dù cũng là Thủ phụ, hơn nữa Lăng cô nương cùng Lăng phu nhân đều đang . Hay là… châm chước một chút?”
“Châm chước?” Tiết Vô Vấn nhếch môi, Đường Kình như như , : “Lúc Lăng Duệ tịch thu nhà , diệt cả tộc , từng nghĩ đến việc thông cảm một chút, để con gái chuẩn một bữa cơm nóng, một bộ y phục ?”
Cô nương nhà cùng ruột thịt của nàng thậm chí còn cơ hội lời từ biệt, nếu kịp thời đến Thanh Châu, suýt nữa nàng mất mạng. Bảy năm qua, Vệ Xuân đau khổ dằn vặt trong lòng thế nào, há ?
Cớ Lăng Duệ còn cơm nóng áo ấm?
Đường Kình , đến nỗi lạnh sống lưng, vội vàng : “Đại nhân chí !”
Nói xong thì nghiêm mặt, sải bước đuổi theo, đích áp giải Lăng Duệ lên xe tù.
Lúc trời còn sớm, nhưng ngoài cửa lớn vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Lăng Duệ lên xe tù, liền ném hai quả trứng sống ông , “xoạch” một tiếng, lòng trắng lòng đỏ tanh tưởi chảy xuống từ trán.
Từ nhỏ đến lớn dù Lăng Duệ sa cơ lỡ vận cũng từng chật vật đến thế . Ông ghét nhất khác khinh miệt, nhưng giờ phút , ông im lặng chịu đựng sự sỉ nhục, sắc mặt thậm chí thể gọi là bình tĩnh.
sự bình tĩnh giống như sự yên ắng cơn bão, chỉ chờ một khoảnh khắc sụp đổ, sẽ phá hủy sự bình tĩnh .
Bách tính thấy ông cắn chặt răng lời nào, mắng một câu: “Gian thần nịnh thần!”
Chẳng mấy chốc, Lăng Duệ chỉ trứng thối, mà còn dính đầy rau củ quả thối rữa, nhếch nhác vô cùng.
Tiết Vô Vấn bên cạnh lạnh lùng quan sát, lên tiếng nên xe tất nhiên cũng thể chuyển bánh.
Vị Chỉ huy sứ đại nhân còn thề thốt “Công việc của dám trì hoãn”, giờ đây dường như chẳng hề vội vàng.
Cứ thế mỉm , lẳng lặng hồi lâu, mới mở lòng từ bi : “Áp giải .”
Bánh xe lăn, Tiết Vô Vấn xe tù dần dần xa.
Rồi thong thả bước đến một chiếc xe ngựa cách đó xa, đẩy cửa xe bước lên, rõ ràng: “Vở kịch hôm nay ?”
Vệ Xuân chầm chậm ngước mắt, đôi mắt trong veo lặng lẽ , khóe mắt phiếm hồng.
Cô nương ít khi , khóe mắt hồng tức là vô cùng khổ sở . Khóe môi Tiết Vô Vấn đang nhếch lên dần dần hạ xuống, ôn tồn :
“Vệ Xuân , đặc biệt đưa nàng xem kịch , nàng đỏ mắt thế?”
Vệ Xuân mặt .
Tiết Vô Vấn nắm lấy cằm nàng, xoay gương mặt trắng nõn của nàng , nàng một lúc, dịu dàng : “Trời lạnh , lát nữa nàng hãy về Vô Song viện, đừng nán ngoài . Ta cùng Ám Nhất đến Đại lý tự, đêm nay e là về Vô Song viện với nàng . Mấy hôm nữa, đợi vụ án xét xử xong, sẽ bảo Ám Nhất kể cho nàng Lăng Duệ dùng hình , định tội . Được ?”
Ám Nhất luyện qua vô vở kịch, ba phần thảm cũng thể thành bảy phần, bảo kể cho Vệ Xuân tình cảnh thê thảm của Lăng Duệ, chọc nàng vui vẻ, quả là thích hợp nhất.
Vệ Xuân khẽ “Ừm” một tiếng, : “Chàng cứ lo việc , , trong lòng thấy hả .”
Vệ gia, Hoắc gia oan uổng bảy năm, kẻ gây tội càng thê thảm, đương nhiên nàng càng hả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-219.html.]
Chỉ là thấy Lăng Duệ, khó tránh khỏi nhớ đến chuyện cũ, tâm trạng khó mà bình .
Tiết Vô Vấn kỹ đôi mắt nàng, thấy ánh mắt nàng trở bình thường, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tên tiểu tử hôm nay cũng sẽ đến, chứng cứ ở Thanh Châu là do mang về, Lỗ Ngự sử nhất định sẽ dẫn cùng đến Đại lý tự.” Tiết Vô Vấn dùng đầu ngón tay cọ xát môi Vệ Xuân, : “Có ở đó, e rằng một khắc Lăng Duệ trong ngục cũng khó sống yên.”
Vệ Xuân nhắc đến Hoắc Giác, khóe môi cuối cùng cũng cong lên, : “A Giác chờ ngày cũng lâu lắm .”
***
Dù Lăng Duệ cũng là Thủ phụ đầu quốc gia, phòng ngục Tông Già sắp xếp cho ông cũng tệ.
Biết ông ném đầy trứng thối rau thối, còn chu đáo phái đưa đến y phục dày dặn sạch sẽ để .
Mặt Lăng Duệ bình tĩnh, lúc , ông thể tự rối loạn.
Ông nhược điểm của Chu Nguyên Canh trong tay, còn Vương Loan giúp đỡ, dù cũng đường sống.
Chỉ cần chờ thêm vài ngày, chỉ cần Chu Nguyên Canh chết, Đại Hoàng tử đăng cơ, ông sẽ ngoài.
Đợi ông ngoài , những kẻ sỉ nhục ông , ông sẽ bỏ qua một ai. Chu Dục Thành, Tông Già, Lỗ Thân, Tiết Vô Vấn, còn cả những kẻ phản bội ông , ông sẽ bỏ qua bất kỳ ai…
Hai tay dần nắm chặt thành quyền, Lăng Duệ ngước đôi mắt mờ mịt, nhớ nhiều năm ở Doanh Châu, ông sống trong căn phòng ẩm thấp tối tăm, ngày ngày đều cúi lưng khom , sống qua ngày bằng của ăn xin.
Những ngày tháng khó khăn như ông còn chịu đựng thì chút khó khăn mắt là gì?
Lăng Duệ thở một nặng nề, trong mắt dần dần sáng lên.
Khi Hoắc Giác bước nhà giam thì thấy bộ dạng hừng hực khí thế của ông .
“Leng keng” một tiếng va chạm của chìa khóa, cửa nhà giam từ từ mở .
Hoắc Giác chậm bước trong, cúi đầu Lăng Duệ đang trong góc.
Có lẽ do Tông Già dặn dò , khi đưa chìa khóa cho , cai ngục lui ngoài, hiện giờ trong phòng giam chỉ còn hai bọn họ.
Lăng Duệ hôm nay ắt hẳn sẽ khách đến, nhưng tuyệt đối ngờ là vị Trạng nguyên lang trẻ tuổi .
Ông đương nhiên nhớ rõ , lúc trong yến tiệc Ân Vinh, say khướt bỏ Hàn Lâm Viện để Đô sát viện, thật khiến Lăng Duệ khinh thường. Bọn ở Đô sát viện , ông rõ nhất.
Đều là lũ ngu xuẩn vì cái gọi là lý tưởng hoài bão mà tiếc mạng sống.
Khi , Lăng Duệ chỉ xem là một thiếu niên ngây dại, tự cho là trung can nghĩa đảm, giống như Triệu Vân năm xưa.
Sau đó, ba tháng , lĩnh mệnh Thanh Châu, đưa Phàm nhi và Tần Vưu trở về.
Lăng Duệ kẻ ngu dốt, ngược , ông thông minh.
Từ khi Lăng Nhược Phàm và Tần Vưu áp giải về Thịnh Kinh, ông , chuyện Thanh Châu, Túc Châu, ngay từ đầu ông trúng kế của khác.
Người khác trong chuyện là ai, ngẫm nghĩ cũng , chẳng qua là mấy mà thôi.
Bởi , trong mắt Lăng Duệ, Hoắc Giác chẳng qua chỉ là kẻ chạy việc cho cái tên đầu lừa Lỗ Thân.
Giờ thấy vị thiếu niên đột ngột xuất hiện, ông khỏi nhíu mày, : “Hoắc đại nhân đến đây chuyện gì?”
Dù thẩm vấn ông , cũng đến lượt tên tiểu tử phẩm cấp thấp kém .
Ông tưởng đến thẩm vấn ông sẽ là Chu Dục Thành hoặc là Tông Già, Lỗ Thân, là ?
Quả thực Hoắc Giác đến thẩm vấn ông .
“Giờ Dần sáu khắc, bốn tên ám vệ từ phủ Thủ phụ , vội vã đến am Tịnh Nguyệt ngoài thành. Người của Cẩm Y Vệ bám theo, trong Phật đường của am Tịnh Nguyệt phát hiện hai phong mật hàm, xem đây chính là hậu chiêu của Lăng đại nhân.”
Đôi mắt sâu thẳm như biển của Hoắc Giác chằm chằm Lăng Duệ, lấy từ trong n.g.ự.c hai phong mật hàm, tiếp tục : “Trong mật hàm là thư của Thái tử Bắc Địch và Hoàng Đế Nam Thiệu cho Lăng đại nhân bảy năm .”
Khi Hoắc Giác lấy thư , đồng tử Lăng Duệ co rút mạnh.
Nhìn nét chữ bên ngoài thư, quả thật là thư năm xưa Thái tử Bắc Địch và Hoàng Đế Nam Thiệu cho ông và Chu Nguyên Canh.
Im lặng một lát, Lăng Duệ đột nhiên , : “Thư là cho ? Nếu ngươi xem mật hàm, chẳng lẽ thư rốt cuộc cho ai? Sao? Các ngươi thật sự dám công bố mật hàm ngoài? Thanh niên , hiện giờ lúc hành động theo cảm tính, ngươi công bố mật hàm ngoài sẽ gây hậu quả gì ?”
“Có gì mà dám?” Hoắc Giác nhếch môi, : “Theo như trong thư, đại nhân mượn sức bọn họ, một tiêu diệt phủ Tiên Thái tử, đó đưa Khang Vương lên ngôi Hoàng Đế, để Khang Vương Hoàng Đế bù . Đợi thời cơ chín muồi, sẽ tự xưng Đế, Lăng Thủ phụ quả thật mưu đồ lớn.”
Sắc mặt Lăng Duệ đột nhiên biến đổi: “Ngươi ngậm m.á.u phun ! Nội dung trong thư căn bản như !”
“Có , Lăng đại nhân tự rõ trong lòng, cần lừa gạt đại nhân.”
Lăng Duệ chằm chằm Hoắc Giác, thấy thần sắc giống giả vờ, trong lòng đột nhiên lạnh toát.
Người thể đến tiểu Phật đường am Tịnh Nguyệt, ngoài ông chỉ Vương Loan.
Chẳng lẽ là Vương Loan đổi thư?