TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:10:56
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tên ám vệ lôi một đống bình thuốc, đưa cho Ám Nhất thì thấy giọng kích động của quản gia truyền đến từ bên ngoài: “Quốc Công gia!”

Nhìn thấy lão quản gia kích động đến mức sắp rơi lệ, khuôn mặt nghiêm nghị của Tiết Tấn cuối cùng cũng lộ chút ý , : “Lâm quản gia.”

Lão quản gia đáp “Ôi chao” một tiếng, : “Quốc Công gia đến Tĩnh Tâm đường ạ? Lão phu nhân đang chờ ở trong đó.”

Tiết Tấn “Ừm” một tiếng, đầu Tiết Vô Vấn, lạnh nhạt phân phó: “Đến từ đường chờ .”

Nói xong, ông bước qua cửa thùy hoa, về phía Tĩnh Tâm đường.

Tiết Vô Vấn bóng lưng phụ , thần sắc bình thản bước hành lang uốn khúc bên cạnh.

Ám Nhất từ đầu hành lang tới, cho Tiết Vô Vấn xem bình thuốc trong túi, an ủi: “Phương thần y , những thứ thuốc thì cho dù Thế tử gia đánh đến mức chỉ còn nửa cái mạng cũng thể cứu sống.”

Khóe miệng Tiết Vô Vấn giật giật.

Nếu thực sự đánh đến chỉ còn nửa cái mạng, ba ngày e là đủ…

Tiết Tấn ở Tĩnh Tâm đường gần một canh giờ, khi ngoài sải bước về phía từ đường.

Từ đường ở phía Bắc phủ Định Quốc Công, vòng qua tiểu Phật đường là đến từ đường thờ bài vị tổ tiên Tiết gia.

“Kẽo kẹt” một tiếng, Tiết Tấn đẩy cánh cửa gỗ nặng nề .

Thấy trong ánh sáng lờ mờ, một bóng thẳng tắp quỳ ngay ngắn bàn thờ bài vị.

Tiết Tấn mặt lạnh như nước, chậm rãi bước tới, mặt Tiết Vô Vấn, trầm giọng : “Ký Dữ, khi con rời khỏi Túc Châu, con còn nhớ hứa với vi phụ điều gì ?”

“Nhớ.” Tiết Vô Vấn đáp: “Nhi tử hứa với , khi Kinh nhất định tuân thủ tổ huấn, trung quân ái quốc, bảo vệ Túc Châu, tuyệt kết bè kết cánh.”

Nghe , Tiết Tấn cụp mắt xuống.

Dung mạo ông cực kỳ tuấn, đôi đen láy thấm đẫm sát khí của Túc Châu, khi khác, ánh mắt tựa như mũi tên sắc bén, dường như thể thấu nhân tâm.

Tiết Tấn vẫn mặc khôi giáp , hình cao lớn Tiết Vô Vấn, mang theo uy áp nặng nề.

“Vậy hỏi con, năm nay, con việc gì trái với tổ huấn ?”

Tiết Vô Vấn thẳng mắt cha, lên tiếng, đôi mắt đào hoa chứa đầy tình cảm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo giống như Tiết Tấn.

Suốt một năm qua, nhiều chuyện, chỉ là lửa cháy thêm dầu, từng thật sự tay.

Nếu cứ cố cãi, thật thể mạnh miệng một câu “Không ”.

đúng là ý phản nghịch với Thành Thái Đế, cũng ý định đổi triều đại, thậm chí bày sẵn thế trận, Thành Thái Đế sám hối tội giữa ban ngày ban mặt, mặt Vệ Xuân.

Dù là Thừa Bình Đế Thành Thái Đế, – Tiết Vô Vấn – đối với kẻ long ỷ , từng chút kính sợ nào.

Cái gọi là trung quân, chẳng qua chỉ là một câu suông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-224.html.]

Điều , cha cũng , thật sự cần cãi. Bầu khí nhất thời đông lạnh.

Hai cha con đều hiểu tính tình của , vài lời thậm chí cần cũng rõ đối phương nghĩ gì trong lòng. Đây cũng là lý do vì khi Tiết Tấn bước , Tiết Vô Vấn chủ động quỳ linh bài liệt tổ liệt tông.

Im lặng một lúc lâu, Tiết Vô Vấn : “Cha con từ nhỏ là một đứa hỗn xược, trời kính đất sợ, con tận trung cũng , nhưng ít ông đáng để tận trung. Kẻ đó là Thiên tử, tạm thời đến việc g.i.ế.c hại trưởng, bức hại trung lương, chỉ riêng việc ông tàn sát bá tánh tay tấc sắt, đủ để con rút đao bên hông!”

Tiết Vô Vấn xong liền từ trong n.g.ự.c lấy một cuộn án kiện, : “Nếu cha tin thì tự xem án kiện . Đây là những thiếu nữ ông hại chết, một nửa khi c.h.ế.t còn cập kê, còn nhỏ hơn cả A Oánh. Người như , đức xứng vị, thể vua một nước? Sao xứng đáng với lòng trung thành của cả Tiết gia chúng ?”

Ánh mắt Tiết Tấn chậm rãi lướt qua cuộn án kiện, : “Con tổ tiên Tiết Bàn phò tá Chu Nguyên Đế đoạt thiên hạ ? Hôn quân tiền triều Hiến Đế vô năng, cắt sáu phần đất của Túc Châu cho Bắc Địch. Căn cơ của Tiết gia ở Túc Châu, tranh đấu sinh tử với Bắc Địch trăm năm. Một khi Túc Châu rơi tay Bắc Địch, Tiết gia chắc chắn một ai sống sót, lúc đó mới ép buộc phản.”

Những thế gia cơ nghiệp trăm năm như Tiết thị Túc Châu cùng với Vệ thị Thanh Châu, Vương thị Doanh Châu, ban đầu đều là những thế gia đại tộc thi thư gia truyền.

Cho đến khi Bắc Địch ở Túc Châu thiêu g.i.ế.c cướp bóc, việc ác nào , mà triều đình một vị lương tướng nào thể chi viện cho Túc Châu, còn ru ngủ bách tính Túc Châu bằng thái bình.

Từ đó Tiết gia mới sửa đổi tổ huấn, dẫn dắt con cháu trong tộc học võ học binh pháp. Một thế gia vốn lấy thơ sách gia truyền từ đó trở thành một nhà võ tướng kiên cường.

Về tổ huấn Tiết gia lấy việc bảo vệ Túc Châu, duy trì huyết mạch gia tộc là nhiệm vụ hàng đầu.

Cái gọi là trung quân ái quốc, thực chất là xiềng xích mà Tiết Tấn dùng để ràng buộc Tiết Vô Vấn.

Cha nào con nấy, con trai ông trời sinh thông minh, thành tựu sẽ kém gì ông . một lòng nhiệt huyết bảo vệ biên cương, một trái tim chịu sự ràng buộc của thế tục.

Người như thể mang đến cho một gia tộc vinh quang vô hạn, cũng thể mang đến họa diệt tộc.

Những việc hiện giờ chính là như .

Thành công lẽ thể đưa Tiết gia lên một tầng cao mới. Thất bại thì cả Tiết gia chôn cùng .

hiện nay Tiết gia đang cực kỳ thịnh vượng, hoa tươi gấm vóc, căn bản cần lên thêm tầng cao nào nữa.

Nếu sẽ công cao chấn chủ khiến Thiên tử kiêng dè, ngược sẽ là tai họa.

“Ta kẻ điện Kim Loan là hôn quân, đó cũng là lý do vì mặc kệ khác hạ độc . Hắn sớm muộn gì cũng chết, chỉ cần Hoàng Đế kế vị là hôn quân thì .” Ánh mắt Tiết Tấn trầm xuống, chỉ bàn thờ hương phía , : “Con nhớ kỹ, Tiết gia chúng tham gia tranh giành quyền lực, chỉ bảo vệ Túc Châu, chỉ lương tướng mà Hoàng Đế thể thiếu. Chỉ khi Túc Châu gặp nguy, mới noi theo tổ tiên Tiết Bàn, cứu Tiết gia, cứu Túc Châu.”

Tiết Vô Vấn khẩy một tiếng: “Ông độc c.h.ế.t vẫn là vị Hoàng Đế ôn văn nho nhã trong mắt bá tánh, vẫn thể an táng trong Hoàng lăng, sử quan ghi chép một câu khen ngợi. dựa cái gì chứ? Con tham gia tranh đấu, chuyện bất trung bất nghĩa. Sao cha trực tiếp coi như Tiết gia gặp nguy? Cha và chỉ con là con trai duy nhất, con là huyết mạch duy nhất của dòng đích Tiết gia. Nếu con chết, Tiết gia cũng sẽ đối mặt với nguy cơ tuyệt tự, liệt tổ liệt tông Tiết gia chắc chắn sẽ đồng ý, chừng còn trách cứ cha.”

“Làm càn!” Tiết Tấn quát lớn một tiếng, xoay rút một cây roi dài gai từ phía bàn thờ hương: “Trước mặt tổ tông mà dám năng bừa bãi, con ăn một trận gia pháp ?”

Tiết Vô Vấn chủ động cởi áo ngoài, lộ tấm lưng đầy vết thương, : “Vô Vấn tự bất trung bất hiếu, trận gia pháp , con nhận!”

Tiết Tấn bộ dạng ngoan cố của , nhất thời lửa giận bốc lên, giương roi dài lên, “bốp” một tiếng đánh lưng . Những chiếc gai nhỏ xíu đ.â.m da thịt , lập tức để những chấm m.á.u nhỏ li ti lưng.

Tiết Vô Vấn hề rên lấy một tiếng, chỉ cúi đầu cắn chặt răng.

Roi dài vung lên, ngay lúc roi thứ hai sắp giáng xuống, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

“Con cháu Vệ thị Thanh Châu, Vệ Xuân, Vệ Cẩn, xin cầu kiến Tiết thế thúc.”

Loading...