TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:13:45
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ một chút, ôm nàng xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, cúi đầu tìm mắt nàng, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Nàng đấy, ngoại thương thì vẻ nghiêm trọng, nhưng thực chẳng hề hấn gì. Cha chỉ đánh một roi, còn kịp đánh roi thứ hai, thì nàng đến . Ta thật, một roi đó đối với chẳng khác gì gãi ngứa, chẳng đau chút nào.”
Vệ Xuân “Ừ” một tiếng, đưa tay cởi y phục , cởi áo khoác và áo trong, sờ thấy chất vải áo lót vốn mềm mại lưng cứng .
Đó là cảm giác của m.á.u dính vải khô .
Đầu ngón tay Vệ Xuân khựng , ngước mắt, với : “Tiết Vô Vấn, .”
Tiết Vô Vấn cúi mắt nàng, chậm rãi , lúc hối hận vô cùng vì lúc nãy về Vô Song viện y phục .
Khi phụ vung roi dùng mười phần mười sức lực, trực tiếp tạo thành một vết thương hở.
Vết m.á.u lớn lan từ vị trí vai trái đến eo bên , nền áo lót trắng như tuyết loang một màu đỏ sẫm chói mắt.
Vệ Xuân khẽ nín thở, cố gắng kìm nén sự chua xót nơi chóp mũi. nỗi đau xót dâng trào, trong khoảnh khắc tràn ngập trong lòng.
Chỉ một roi mà chảy nhiều m.á.u như , bốn mươi chín roi bảy năm chảy bao nhiêu máu?
Vệ Xuân lấy thuốc Phương thần y chuẩn , nhẹ nhàng bôi thuốc cho .
Cảm nhận động tác của nàng, Tiết Vô Vấn cúi đầu, xương cổ gáy rõ ràng, tạo thành một đường cong cứng cáp.
Thật lòng mà , cảm thấy vết thương lưng đau lắm.
thở mềm mại của Vệ Xuân cùng những ngón tay thon thả lướt qua cơ lưng khiến ngứa ngáy yên, là kiểu ngứa đến tận xương tủy.
Hắn nghiến răng chịu đựng, mắng là cầm thú.
Vất vả lắm mới bôi thuốc xong, mặc y phục, cô nương bỗng nhiên ôm lấy cổ , nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gáy, : “Tiết Vô Vấn, hãy nhớ, Vệ Xuân hết là thê tử của , mới là mẫu và tỷ tỷ của khác.”
Toàn Tiết Vô Vấn cứng đờ, tất cả những suy nghĩ miên man trong lòng đều tan biến trong chốc lát.
Thay đó là tình yêu như nước lũ tràn về. Nàng hiểu , cũng hiểu nàng.
Cô nương nhà đang với , , Tiết Vô Vấn sẽ là đầu trong lòng nàng.
Tiết Vô Vấn nàng, khóe môi khẽ nhếch, hai tay nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng áp trán trán nàng, giọng điệu bất cần đời như thở dài như trêu chọc.
“Chậc, một roi của , đáng giá thật…”
Vệ Xuân khẽ ngước mắt , nhớ tới lời của Tiết lão phu nhân. Nàng vô thức nắm lấy tay , áp bàn tay rộng lớn của lên bụng phẳng lì của , : “Ký Dữ, sắp cha .”
***
Trong Tĩnh Tâm đường, lò sưởi nền nhà cháy hừng hực, bên ngoài tuyết rơi gió rét, nhưng trong phòng ấm áp như xuân.
So với Tĩnh Tâm đường, thư phòng của Tiết Tấn lạnh hơn nhiều.
Hoắc Giác cùng Tiết Tấn uống vài chén , đánh vài ván cờ, kể về sáu năm ở thành Đồng An.
Hắn kể về A Lê của , về quán rượu và hiệu thuốc, còn những chuyện vụn vặt phố Chu Phúc. Lang quân trẻ tuổi khi nhắc đến chuyện cũ, đôi mày thanh tú hề chút u ám nào.
Tiết Tấn khẽ gật đầu.
Ông những biến động ở Thịnh Kinh năm nay thể thiếu sự góp sức của Hoắc Giác, thậm chí cả việc đứa con trai ngỗ nghịch của chuyện đại nghịch bất đạo cũng thể thiếu sự xúi giục của trai trẻ .
Với Tiết Vô Vấn, Tiết Tấn thể giơ roi đánh cho một trận nên .
với Hoắc Giác, ông thể , cũng tư cách đó.
Đứa trẻ cùng Vệ Xuân trải qua cảnh nhà tan cửa nát, c.h.ế.t thảm như , nếu họ báo thù, ai tư cách chỉ trích họ.
Huống chi, những việc hiện nay hề hại vô tội, ngược còn mang đến lợi ích cho vô bá tánh.
Thanh Châu, thành Lâm An, và cả chuyện loạn dân ở thành Khúc Lương mới đây cảnh giác, ngăn chặn , đều nhờ mà tránh cảnh lầm than.
Chỉ đối với Thành Thái Đế…
Tiết Tấn đang cân nhắc lời , định mở miệng thì trai trẻ đối diện ôn tồn : “Thế thúc cứ tin ở Giác, Giác tuyệt đối sẽ chuyện gì tổn hại đến thanh danh của Vệ gia, cũng sẽ liên lụy khiến thế sử quan phê phán.”
Câu lọt tai Tiết Tấn chính là lời hứa Hoắc Giác sẽ chuyện bất trung bất nghĩa.
Tiết Tấn ngước mắt, đôi mắt trong veo khó dò của Hoắc Giác, yết hầu khẽ động, : “Thế thúc tin con.”
Trước khi rời khỏi phủ Định Quốc Công, Hoắc Giác vốn định đến Tĩnh Tâm đường thăm Vệ Xuân. kịp đến nơi, Đồng ma ma , Thế tử gia Đại nương tử thai, bế Đại nương tử về Vô Song viện, chuyện với đứa nhỏ trong bụng, để A Thiền quen với giọng của cha.
Đồng ma ma lắc đầu: “Thế tử gia mong Đại nương tử sinh một tiểu cô nương giống Đại nương tử, nhưng lão nô mong Đại nương tử sinh tiểu công tử.”
Hoắc Giác nhớ đến tiểu A Thiền trầm lặng kiếp , mong kiếp A Thiền thể sớm đến với thế gian . cũng hiểu Đồng ma ma đang lo lắng điều gì, bèn an ủi: “Ma ma đừng lo, Tiết gia là dòng họ trọng nam khinh nữ.”
Kiếp A Thiền tuy mất , mất cha, nhưng Tiết gia, dù là Tiết lão phu nhân Tiết Tấn, ai cũng yêu thương nó như châu như ngọc. Ngay cả , của nó cũng đáp ứng yêu cầu của nó.
Kiếp , thứ đều khác .
A Thiền cần kéo tay áo , từng chữ từng chữ hỏi : “Mắt con thật sự giống hệt mắt của ?”
Tiếng gió rít gào.
Hoắc Giác nhớ đến đôi mắt tĩnh lặng như trăng sáng của tiểu A Thiền, bước chân đạp lên lớp tuyết dày.
Sau khi Hoắc Giác rời khỏi phủ Định Quốc Công, Tiết Tấn cũng tin Vệ Xuân thai.
Ông trầm ngâm một lúc, với hầu: “Mời Nhị gia đến đây.”
Nhị gia của phủ Định Quốc Công, Tiết Khoảnh, là đường của Tiết Tấn, cha của Tiết Khoảnh là con thứ của lão Định Quốc Công.
Đại Chu tự xưng là nơi tuân thủ lễ nghi, phân biệt đích thứ rõ ràng, mà chế độ đích thứ của các gia tộc vọng tộc còn khắt khe hơn cả dân thường.
ít nam nhi Tiết gia tử trận nơi sa trường, Tiết gia bây giờ càng ngày càng ít, đến đời Tiết Vô Vấn thậm chí chỉ còn hai hậu bối là Tiết Vô Vấn và Tiết Oánh.
Vì , tuy Tiết Khoảnh là con thứ, nhưng địa vị trong phủ Định Quốc Công hề thấp.
Tiết Tấn cũng từng khuyên Tiết Khoảnh chiến trường Túc Châu lập công, nhưng so với việc đánh trận, Tiết Khoảnh dường như thích chu du sơn hà, thơ vẽ tranh hơn, hễ rảnh rỗi là cùng Thành Vương ngoài du ngoạn.
Có lẽ vì chung chí hướng, Tiết Khoảnh và Thành Vương Chu Nguyên Quý quan hệ , con gái của hai , Tiết Oánh và Minh Huệ Quận chúa cũng vì thế mà trở thành bạn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-226.html.]
Tiết Tấn gọi Tiết Khoảnh đến là để hỏi chuyện Thành Vương.
Tiết Khoảnh phòng, ông thẳng vấn đề: “Đệ giao du với Thành Vương nhiều, thấy Thành Vương là thế nào?”
Tiết Khoảnh dừng bước, liền xoa cằm, : “Thành Vương là yêu thích vẽ tranh, tính tình thú vị hề kiểu cách, là một bạn đáng kết giao.”
Tiết Tấn nhíu mày, hỏi thêm vài chuyện về Chu Nguyên Quý, hỏi đến mức Tiết Khoảnh thấp thỏm lo âu. Tiết Khoảnh : “Đại ca, chẳng lẽ Thành Vương gây chuyện gì ?”
Tiết Tấn lắc đầu, ánh mắt chằm chằm bức tranh sơn thủy bàn, im lặng .
***
Ngày tháng trôi qua, chớp mắt đến ngày mười chín tháng mười hai.
Hôm nay trời đặc biệt lạnh, nhưng dù , ngoài Ngọ Môn vẫn tụ tập đông từ sáng sớm.
Có bá tánh Thịnh Kinh, sĩ tử lên Kinh dự thi chuẩn tham gia Ân khoa năm , còn các quan đội mũ mão.
Lăng Duệ mặc áo tù in chữ “Tù” màu đen, hai nha dịch áp giải đến Ngọ Môn. Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, ông gầy trơ xương, sắc mặt xám xịt, đôi mắt ánh sáng, như một cái xác hồn.
Tông Già cuối cùng vẫn giữ cho ông chút thể diện, sai chải đầu rửa mặt cho ông sạch sẽ mới áp giải đến Ngọ Môn chịu phán quyết.
Tên cai ngục phía đẩy mạnh một cái, Lăng Duệ “bịch” một tiếng quỳ xuống. Cơ thể ông kịch độc tàn phá, gần đất xa trời, ngay cả thở thôi cũng đau đớn.
Trong ngày đông lạnh giá , Lăng Duệ thờ ơ Tông Già nghiêm nghị tuyên tội danh của ông — thông địch, phản quốc, tàn sát trung lương, mưu nghịch.
“Quả nhiên, năm xưa Tiên Thái tử và Tiên Thái tôn đều ông hãm hại, còn Vệ Thái phó và Hoắc Tướng quân! Phỉ! Loại súc sinh , c.h.ế.t mười cũng đủ!”
“Làm quan, trung quân ái quốc, xứng đáng với lễ nghĩa liêm sỉ, trời đất chứng giám! Những việc ngươi , thật sự là nỗi nhục của văn nhân!”
“Tên quan chó , chỉ hại bản , còn hại cả tộc nhân của ngươi, bọn họ cũng liên lụy vì ngươi! Tên súc sinh thật sự hại ít!”
…
Từng câu mắng chửi lọt tai Lăng Duệ, dần dần hóa thành tiếng ong ong, khiến đầu ông càng thêm đau.
Chẳng mấy chốc, Lăng Duệ thấy Tông Già ở cao giọng hỏi: “Tội thần Lăng Duệ, ngươi nhận tội ?”
Nghe thấy câu , khuôn mặt vô cảm của Lăng Duệ rốt cuộc cũng chút biến đổi, ông tự giễu.
Thắng vua thua giặc.
Thua chính là thua, dù cam tâm, ông vẫn là kẻ thua cuộc. Lăng Duệ ngẩng đầu, lớn tiếng chế giễu: “Ta, Lăng Duệ, nhận tội!
đáng nhận tội chỉ ! Nếu c.h.ế.t đáng tiếc, đời còn kẻ đáng c.h.ế.t hơn , tội ác tày trời hơn !”
Trong hàng trăm mặt, chỉ vài hiểu câu .
Chu Dục Thành lặng lẽ kẻ thù chính trị đấu đá với nhiều năm, giờ phút ông dâng lên ý chế giễu tương tự như Lăng Duệ.
“Giờ Ngọ ba khắc đến, Tông đại nhân, hành hình .” Ông với Tông Già.
Tông Già gật đầu, ném thẻ bài khắc chữ “Trảm” màu đỏ son xuống đài.
Đao phủ uống cạn một ngụm rượu mạnh, phun lên lưỡi đao. Lưỡi đao c.h.é.m vô đầu giơ cao lên, rơi xuống, nhanh chóng nhuốm m.á.u đỏ.
Hoắc Giác Chu Dục Thành cùng vài khác, phía ngoài đám đông. Ở đó, Vệ Xuân khoác áo choàng màu xanh, vài Cẩm Y Vệ bảo vệ, lặng lẽ cảnh tượng m.á.u me đài cao.
Như cảm nhận ánh mắt của Hoắc Giác, nàng ngước đôi mắt đỏ lên, Hoắc Giác từ xa.
Một lúc lâu , Hoắc Giác thu hồi ánh mắt, xuống đài. Lần , cuối cùng cũng để a tỷ tận mắt chứng kiến Lăng Duệ c.h.ế.t .
Chuyện Lăng Duệ xử tử hôm nay, tất nhiên trong Trạng Nguyên lâu đều . Khương Lê vốn xem, nhưng Dương Huệ Nương ngăn cản, là may mắn.
“Hôm nay thời tiết quá , âm u, dù là giờ Ngọ ba khắc, dương khí cũng đủ!”
Dương Huệ Nương tin Phật, tin nhân quả.
Loại ác vô cùng như Lăng Duệ c.h.é.m đầu, chắc chắn sẽ quỷ sai âm phủ đến câu hồn ngay, nếu âm sai đụng thì .
“Con yên tâm, những kẻ ác hại nhiều mạng như , đầu thai súc sinh thì cũng ngạ quỷ.” Dương Huệ Nương khẳng định chắc nịch.
Khương Lê quan tâm Lăng Duệ c.h.ế.t sẽ đầu thai cõi nào, nàng chỉ cùng Hoắc Giác. Chỉ là Dương Huệ Nương đồng ý, nàng cũng thể .
Sáng nay nàng cùng Dương Huệ Nương đến quán rượu, mấy hôm nay trời lạnh hơn năm nhiều, khắp nơi đều phủ trắng tuyết. Lại vì sắp đến Tết, đến quán rượu mua rượu thật sự đông.
Hai con bàn bạc suốt đường xem nên ủ thêm loại rượu gì, sắp đến quán rượu, Dương Huệ Nương bỗng hỏi Khương Lê: “Lăng Thủ phụ c.h.é.m đầu, còn những khác định tội gì?”
Khương Lê suy nghĩ một lúc, : “Mấy đều tịch biên gia sản, định xử trảm mùa thu năm . May là mấy tuy phạm tội, nhưng liên lụy đến nhà, coi như là khai ân ngoài vòng pháp luật.”
Nói đến đây, một trong đó chính là chồng cũ của Dư Tú Nương, Tề Xương Lâm. Mấy hôm Tú nương tử tin Tề Xương Lâm phán tử hình, im lặng lâu. Hôm với Dương Huệ Nương, chờ đến mùa thu năm , bà sẽ trở về Trung Châu.
Khương Lê khỏi nghĩ, lý do Tú nương tử ở Thịnh Kinh đến tận mùa thu năm là vì thu liệm hài cốt cho chồng cũ.
Người một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, Tú nương tử và chồng cũ dù cũng chút tình nghĩa.
Nghe Tiểu Nguyệt , khi vị Tề đại nhân đến Đại lý tự đầu thú, đuổi hết đám thất trong nhà, còn chia cho họ chút bạc, để họ tìm gả .
“Tề An đại nhân từng động những thất đó, những thất đó nạp nhà chỉ là để che mắt ngoài. Vậy tại lúc đại nhân nhất quyết hòa ly với phu nhân? Nếu phu nhân rời khỏi phủ Thị lang, chừng đại nhân cũng sẽ phạm sai lầm lớn như , rõ ràng đại nhân và phu nhân tình cảm.”
Vẻ mặt đau buồn của Tiểu Nguyệt khiến Khương Lê khỏi thở dài. Nói đúng , Tề Xương Lâm cũng là hại nhà Hoắc Giác, tất nhiên Khương Lê hận.
nàng Hoắc Giác , vụ án Lăng Duệ , nếu ông tự thú, vạch trần chuyện Lăng Duệ hãm hại Tiên Thái tử, e rằng xử lý tên gian thần Lăng Duệ tốn chút công phu.
Từ điểm mà xem, ít nhất cũng đến nỗi tội ác tày trời như Lăng Duệ.
Tối đến, Hoắc Giác nhiệm vụ trở về, Khương Lê hỏi han nhiều chuyện Lăng Duệ hành hình hôm nay, ông nhận tội còn vỗ tay, tiếc nuối : “Tiếc là cho , nếu nhất định mắng ông vài câu cho hả giận.”
Hoắc Giác cởi áo choàng ngoài, : “Mẹ cũng là vì cho nàng, cảnh tượng c.h.é.m đầu như , thật sự thích hợp để nàng xem, nàng ông đền mạng là .”
Hôm nay Lăng Duệ hành hình, khi a tỷ xem xong Lăng Duệ c.h.é.m đầu, Tiết Vô Vấn vội vàng đưa nàng về phủ Định Quốc Công. Nếu a tỷ nhất quyết xem, Tiết Vô Vấn chắc là sẽ đưa nàng đến.
Khương Lê đưa cho Hoắc Giác một chén gừng để ấm : “Chàng ở ngoài chịu gió lạnh cả ngày, mau uống chút gừng cho ấm.”
Hoắc Giác cảm thấy khó chịu gì, nhưng gừng là do Khương Lê đặc biệt nấu cho , đương nhiên sẽ từ chối, chỉ trong chốc lát uống cạn sạch.
Nhân lúc uống , vì Khương Lê nhớ đến lời Tiểu Nguyệt .
Đợi Hoắc Giác uống xong, nhịn với : “Những khác… ý là chồng cũ của Tú nương tử, Tề Xương Lâm, thật sự sẽ xử trảm mùa thu năm ?”