TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:17:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong câu đó với Hoắc Giác, Tông Khuê cũng đợi Hoắc Giác trả lời, sải bước khỏi chính sảnh cùng Khương Lệnh.

Hoắc Giác ngay ngắn ghế, im lặng một lúc lâu nhịn khẽ nhếch khóe môi.

Lúc đầu con đường báo thù kiếp chỉ một , bên cạnh thêm Tiết Vô Vấn và Triệu Bảo Anh.

Còn Tông Già và Chu Dục Thành, khi là đồng minh khi là kẻ thù, còn tùy xem là vì chuyện gì.

Về phần hai vị Đô Ngự sử của Đô sát viện, lập trường rõ ràng, từ đầu đến cuối chỉ g.i.ế.c .

kiếp , những quả thật khác.

Người từng c.h.ế.t tận tâm tận lực mưu cầu tiền đồ cho ; từng là địch cũng là bạn một bước, quét sạch gió tuyết đường cho .

Đang suy nghĩ, Hà Chu vội vàng tới, chắp tay : “Chủ tử, Trưởng Công chúa đến chùa Đại Tướng Quốc.”

Hoắc Giác gõ nhẹ ngón tay lên bàn, : “Viên Thanh đại sư đến tháp Cửu Phật ?”

Hà Chu gật đầu: “Viên Huyền đại sư rời khỏi chùa Đại Tướng Quốc, Viên Thanh đại sư đến tháp Cửu Phật ngay.”

Hoắc Giác dậy, tuyết rơi càng lúc càng lớn bên ngoài, : “Hiện giờ bao nhiêu lưu dân chạy đến phủ Thuận Thiên?”

“Đã mấy nghìn , thời tiết bây giờ ngày càng lạnh, mấy hôm còn mưa đá. Thuộc hạ thấy qua thêm vài ngày nữa, lưu dân đến phủ Thuận Thiên e là sẽ càng ngày càng đông.”

Lưu dân ở phủ Thuận Thiên quả thật sẽ ngày càng đông, chỉ là lưu dân, đến tháng hai, ngay cả bá tánh trong Thịnh Kinh cũng bắt đầu náo loạn.

Sau sử quan khi ghi chép về trận tuyết thiên tai năm Thành Thái thứ bảy, ghi như : Mỗi ngày lên đến hàng nghìn c.h.ế.t vì đói rét.

Tuyết mãi đến tháng tư mới chấm dứt, theo kế hoạch ban đầu của Hoắc Giác, tai họa càng nhiều thương vong thì càng lợi cho kế hoạch của .

giờ đổi chủ ý.

“Đi theo ngoài một chuyến.” Hắn nhận lấy áo choàng Hà Chu đưa tới, mặc , sắp khỏi cửa sân, bỗng nhiên dừng bước, : “Thôi, ngày mai mới ngoài, ngươi gửi giúp mấy phong thư.”

Hà Chu ngẩn , lập tức hiểu .

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nhất định là chủ tử cùng phu nhân.

Năm ngoái vì chuyện ở Lâm An, chủ tử thể về đèn hoa cho phu nhân.

Hôm nay nhất định là bù đắp sự tiếc nuối năm ngoái.

Ngày lễ như Tết Nguyên Tiêu, nhà nhà đều tự tay một chiếc đèn bình an.

Từ hôm qua, các viện trong phủ đều treo đèn bình an, nhưng Khương Lê vẫn cùng Hoắc Giác tự tay một chiếc đèn bình an, đưa đến Vô Song viện.

Hoắc Giác bước , nàng gần xong chiếc đèn, chỉ còn thiếu bức tranh đèn cuối cùng.

“Chàng đến lúc, vẽ , mau vẽ lên đây mấy đứa trẻ đáng yêu, lát nữa cho Hà Chu đưa đến phủ Định Quốc Công.” Khương Lê lấy bút mực, đôi mắt ướt át tràn đầy mong đợi: “Phải vẽ thật kháu khỉnh, nhất là, vẽ giống a tỷ một chút, giống Tiết Thế tử một chút.”

Nàng đến đây, nhịn dừng .

Bản nàng cũng cảm thấy quá khó, giống a tỷ giống Tiết Thế tử, e là dễ vẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-230.html.]

Nàng đang định rút yêu cầu , ai ngờ Hoắc Giác cầm bút lên bắt đầu vẽ, gần như một vẽ xong ba đứa trẻ.

Từ đứa bé còn đang tập đến bé gái tóc thắt hai bím, dường như chỉ cần xoay nhẹ là thấy một bé gái dần dần lớn lên.

Điều kỳ diệu nhất là mỗi bức tranh đèn ở đây, bé gái đều thật sự nét giống a tỷ giống Tiết Vô Vấn.

Lông mày giống a tỷ, miệng mũi giống Tiết Thế tử, xinh vô cùng.

Khương Lê càng xem càng hài lòng, nhịn khen: “Chàng vẽ tranh đèn quá, vẽ A Thiền ?”

Hoắc Giác “Ừ” một tiếng.

Khương Lê cầm chiếc đèn lên, ngắm nghía hồi lâu rời tay.

Sau đó cẩn thận đặt xuống, từ bên cạnh nhấc lên một chiếc đèn bình an còn trống. Nàng sợ đầu Hoắc Giác vẽ sẽ vẽ nên thêm một chiếc đèn bình an trống để dự phòng, nghĩ là phòng vẫn hơn.

Giờ thì đúng là ích.

Khương Lê đặt chiếc đèn bình an lên bàn, mỉm : “Hoắc Giác, vẽ cho A Mãn của chúng một cái nữa !”

Hoắc Giác Khương Lê, chiếc đèn bình an mặt. Hơi dừng một chút, cầm bút lên.

Vẽ A Mãn quả thật như lúc vẽ A Thiền, nét bút uyển chuyển liền mạch mà cứ vẽ vài nét dừng, Khương Lê một chút mới tiếp tục.

Vẽ như mất gần nửa canh giờ, đợi Hoắc Giác dừng bút, Khương Lê đến gần xem, bức tranh đèn thì tròn mắt kinh ngạc.

“Đây vẽ ?” Nàng : “Chẳng giống chút nào.”

Hoắc Giác đặt bút xuống, chăm chú ngắm ba mặt tranh đèn, tự thấy hài lòng.

“Nàng hơn , dung mạo hài tử nhất là giống nàng.” Khương Lê , tức thì đỏ bừng cả vành tai.

Xem lời kìa, nếu khác , chẳng nàng , rõ ràng dung mạo cũng .

May mà trong phòng chỉ hai bọn họ.

Khương Lê cầm lấy đèn bình an, xoay nhẹ, một tiểu nữ hài ngũ quan cực kỳ giống nàng, mỉm tươi tắn nàng, khóe môi điểm hai lúm đồng tiền nhỏ như hạt gạo.

Phải rằng, nụ của tiểu nữ hài ngọt ngào như mật, khiến thấy vui vẻ.

Khương Lê cong môi, A Mãn giống nàng hình như cũng tệ.

Nàng nắm chặt đèn bình an trong tay, : “Đèn bình an cất giữ cho kỹ, để cho A Mãn xem.”

***

Lúc tại chùa Đại Tướng Quốc, Huệ Dương Trưởng Công chúa cũng nắm chặt đèn bình an trong tay, ngẩng đầu hai chữ “Dược Cốc” cao.

Hít sâu một , nàng bước lên gõ cửa.

Tay nàng lạnh đến khác thường, là do thời tiết lạnh giá, là do sự mong đợi và sợ hãi trong lòng.

“Tới , tới !” Triệu Khiển mở cửa, thấy Huệ Dương Trưởng Công chúa dường như cũng ngạc nhiên, cung kính hành lễ xong, nhân tiện : “Thảo dân Điện hạ vì mà đến, mời Điện hạ theo .” Huệ Dương Trưởng Công chúa định giọng : “Làm phiền .”

Nàng xách đèn, mặc áo choàng đỏ thẫm, bước nhanh theo Triệu Khiển.

Loading...