TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:18:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tết Nguyên Tiêu, đến chùa Đại Tướng Quốc thắp hương cầu Phật ít, từ thứ dân, sĩ tử lên Kinh ứng thí, đến cả bậc quyền quý.

Năm Thành Thái thứ sáu, bởi vì trận động đất năm ngoái, Hoàng lăng nhỏ máu, biên cương loạn lạc cùng tai họa nội thần, trong mắt bá tánh năm đó còn là năm lành.

Cũng bởi , mặc dù thời tiết khắc nghiệt, đến chùa Đại Tướng Quốc dâng hương bái Phật còn đông hơn bất kỳ năm nào, mong Phật tổ phù hộ năm nay bình an.

Trước cổng chùa, Huệ Dương Trưởng Công chúa Kim ma ma xong, khỏi nhíu mày: “Châm ngôn gì ?”

Kim ma ma nuốt nước miếng, run giọng đáp: “Tuyết xuân thành tai, long đài Tây Bắc, tai dứt thiên hòa.”

(*)Tuyết xuân gây tai họa, rồng ngẩng đầu về phía Tây Bắc thì tai họa sẽ chấm dứt, trời đất hòa hợp.

Khi Kim ma ma nhắc đến câu châm ngôn , tim vẫn còn đập thình thịch, gần như nên lời.

Lúc nãy, bà còn kịp bước lên tháp Cửu Phật thì thấy nhiều quỳ chân tháp.

Tất cả đều đang lẩm nhẩm câu châm ngôn đó.

Kim ma ma nhịn hỏi: “Điện hạ, câu châm ngôn rốt cuộc ý gì? long đài Tây Bắc, giống như, giống như…”

Kim ma ma cuối cùng cũng lời nào, những lời đại nghịch bất đạo như , dám ? Sao thể ?

Từ xưa đến nay, phàm là châm ngôn nhắc đến rồng, chắc chắn đều liên quan đến Đế vị và Hoàng tộc.

Gió mạnh gào thét, thổi cho áo choàng kêu phần phật.

Huệ Dương Trưởng Công chúa ngước tháp Cửu Phật ẩn hiện đỉnh bậc thang đá, hồi lâu gì.

Tương truyền, khi Đại Chu kiến quốc, một vị Phật tử chuyển thế của chùa Đại Tướng Quốc để hai câu châm ngôn.

Câu châm ngôn thứ nhất xuất hiện, các gia tộc quyền quý đều . Còn câu châm ngôn thứ hai thì từng xuất hiện, chỉ đồn là cất giấu trong tháp Cửu Phật.

Chẳng lẽ bây giờ câu châm ngôn thứ hai xuất hiện?

Đêm đó, Huệ Dương Trưởng Công chúa nghỉ tại quán trọ gần nhất với Dược Cốc.

Núi Minh Phật về đêm càng thêm trang nghiêm, tĩnh mịch hơn so với ban ngày. Kim ma ma lo lắng đặt túi chườm nóng trong chăn, Huệ Dương Trưởng Công chúa đang bình thản sách thuốc, : “Hôm nay chân tháp Cửu Phật, câu châm ngôn đó thật sự ít. Điện hạ nghĩ cách nào bịt miệng những đó ?”

Huệ Dương Trưởng Công chúa đặt sách thuốc xuống, lắc đầu, : “Không bịt , ma ma. Bây giờ chờ xem trận tuyết tai đến , và đến khi nào.”

Những nhà quan , dù hiểu rõ câu châm ngôn đó gì, bất kể trong lòng nghĩ gì, cũng dám lên tiếng. họ dám , dám .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-232.html.]

Bách tính, sĩ tử.

Miệng lưỡi của hai loại là khó bịt nhất đời, mà hôm nay đến chùa Đại Tướng Quốc tham bái nhiều bách tính và sĩ tử hơn khi.

Hơn nữa, hiện tại cũng cần thiết bịt miệng thiên hạ.

Nghe Trưởng Công chúa xong, Kim ma ma cửa sổ gió thổi kêu lạch cạch, lòng nặng trĩu.

Tuyết năm nay rơi dày hơn năm, chẳng lẽ thiên tai thật sự sắp đến?

***

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, tin đồn về tháp Cửu Phật hiển linh lan truyền khắp phủ Thuận Thiên như lửa cháy lan đồng cỏ khô, thậm chí đến tai Thành Thái Đế và Vương Quý phi trong cung.

Nghe câu châm ngôn, Thành Thái Đế vội vã chạy đến Càn Thanh cung tìm Viên Huyền đại sư, : “Trẫm Tháp Cửu Phật hiển linh, còn sẽ tai họa tuyết rơi mùa xuân. Đại sư, chuyện , chuyện rốt cuộc là thật giả?”

Tiếng mõ “tốc tốc” đột nhiên im bặt.

Viên Huyền đại sư ngước mắt, chằm chằm Thành Thái Đế mặt mày tái mét hoảng hốt, từ bi : “A Di Đà Phật. Chuyện Phật tháp hiển linh , bần tăng thể phán đoán.”

Nói xong, ông đặt cây gõ mõ xuống, chậm rãi dậy, : “Nếu Phật tháp thật sự hiển linh, bần tăng cũng nên rời .”

Viên Huyền đại sư rời khỏi Hoàng cung ngay hôm đó.

Con đường từ Thịnh Kinh đến núi Minh Phật vốn luôn vắng vẻ, nhưng hôm nay, con đường nhỏ vùng ngoại ô vốn ít qua vang lên tiếng than , oán trách ngừng.

Tiểu sa di vén rèm xe, tò mò ngoài, nhịn với vẻ thương cảm: “Sư phụ, đường là những già yếu, phụ nữ và trẻ em đang về Kinh thành, chắc là những dân chạy nạn từ nơi khác đến đây. Con Tiểu Phúc Tử , vài thành trì xung quanh gặp nạn, nhiều dân chúng tha hương cầu thực, mấy ngày nay triều đình đang bàn bạc xem nên an trí những thế nào.”

Người xuất gia từ bi là cốt, tiểu sa di còn nhỏ tuổi, đây là đầu tiên theo Viên Huyền xuống núi. Nhìn thấy những nhà cửa , trong lòng tự nhiên khỏi xót xa.

Viên Huyền theo ánh mắt của tiểu sa di, đập mắt là hình ảnh một cõng đứa con nhỏ lưng, khó nhọc bước trong gió tuyết.

Tràng hạt xoay chuyển trong tay một tiếng động, Viên Huyền chậm rãi cụp mắt xuống.

Khi xe ngựa đến núi Minh Phật thì trời tối, trong màn đêm mịt mùng, bậc thang đá dẫn lên tháp Cửu Phật phủ đầy tuyết.

Viên Huyền bước lên, bộ cà sa đỏ tươi nhanh chóng phủ một lớp tuyết trắng.

Viên Thanh đại sư chân tháp, thấy bóng dáng Viên Huyền xuất hiện trong gió tuyết, liền phủi lớp tuyết , chậm rãi : “Sư đến nhanh hơn dự đoán, cứ tưởng sẽ ở trong cung, tụng kinh thêm vài ngày cho tên Hoàng Đế chó c.h.ế.t đó.”

Loading...