TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:18:56
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Viên Huyền chậm rãi xoay tràng hạt trong tay, để ý đến lời Viên Thanh, chỉ bình tĩnh : “Sư , mời theo .”

Nói xong, ông bước qua Viên Thanh, thẳng lên tháp.

Tầng thứ chín của tháp Cửu Phật, thường phép lên.

Viên Huyền và Viên Thanh, một quản lý chùa Đại Tướng Quốc, một quản lý Dược Cốc, hai họ lên tháp Cửu Phật thì căn bản ai dám ngăn cản.

Viên Huyền đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, chỉ thấy bên trong điện thờ ở tầng chín đèn Phật sáng rực, tượng Phật từ bi mỉm lặng lẽ chúng sinh.

Sau khi trong, Viên Thanh tháo chuỗi tràng hạt cổ xuống, : “Đây là chuỗi tràng hạt sư phụ ban cho khi đặt pháp danh, hôm nay trả chuỗi tràng hạt cho chùa Đại Tướng Quốc.”

Các đời trụ trì đều truyền miệng rằng, chùa Đại Tướng Quốc

dính líu đến bất kỳ sự đổi quyền lực Hoàng gia nào của bất kỳ triều đại nào.

Viên Thanh tự ý bịa đặt lời châm ngôn thứ hai, hơn nữa lời sấm ẩn chứa hàm ý sâu xa, ám chỉ long khí ẩn náu ở Tây Bắc, rõ ràng là đang lôi chùa Đại Tướng Quốc cuộc đổi triều đại sắp tới.

Viên Thanh trả tràng hạt, thực chất là trả pháp danh của . Một khi pháp danh trả, ông còn là tăng nhân của chùa Đại Tướng Quốc nữa.

Viên Huyền đưa tay nhận lấy tràng hạt trong tay ông , mà bước về phía tượng Phật Đại Nhật Như Lai.

Tượng Phật Đại Nhật Như Lai trong điện thờ tay trái cầm kim cương linh, tay cầm bát phúc bảo luân.

Viên Huyền lặng lẽ hành lễ, niệm “A Di Đà Phật”, chậm rãi áp lòng bàn tay lên kim cương linh, đồng thời miệng niệm kinh văn.

Đèn Phật leo lét, một khắc , Viên Huyền thu tay , lòng bàn tay thêm một mảnh gỗ mỏng như cánh ve.

Ông Viên Thanh, vẻ mặt từ bi, chậm rãi : “Lời châm ngôn thứ hai xuất hiện, thế gian sẽ còn lời châm ngôn thứ hai nữa.”

Nghe , Viên Thanh trừng mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, ông thấy vị sư từ nhỏ gạt bỏ phàm tâm của từ từ nắm chặt năm ngón tay, khi mở tay , mảnh gỗ hóa thành bụi phấn.

Viên Thanh kinh ngạc : “Sư …”

Viên Huyền : “Sư , đeo tràng hạt của , trở về Dược Cốc .”

Sau khi Viên Thanh rời , Viên Huyền chậm rãi xoay tràng hạt tay, nhắm mắt .

Nhớ nhiều năm khi đến Thanh Châu, nọ tay cầm một quân cờ, mỉm với ông : “Ngươi xem thần Phật thế gian , nếu từng trải qua thất tình lục dục, từng trải qua sinh lão bệnh tử, từng , thì thể độ , độ chúng sinh đây?”

***

Ở Dược Cốc, Triệu Khiển khoác chăn dày, gốc cây bồ đề của xá trúc, giậm chân ngóng đợi.

Mãi đến khi thấy Viên Thanh đại sư, mới hít hít mũi, hì hì: “Thế nào , thúc công? Chúng sắp dọn đồ rời khỏi Dược Cốc ? Mấy hôm nay trời rét căm căm, chúng thể muộn chút ?”

Viên Thanh đại sư trừng mắt: “Không cả, cứ ngoan ngoãn ở Dược Cốc. Giờ mau về xá trúc của , sáng mai nhớ đến chùa lễ sớm.”

Khuôn mặt tươi của Triệu Khiển lập tức xụ xuống, nhưng dám cãi , liếc Viên Thanh đại sư về xá.

Lá bồ đề xào xạc, rơi đầy tuyết xuống đất.

Viên Thanh đại sư gốc cây bồ đề, cúi đầu tràng hạt tay, nhớ lúc thoáng qua mảnh gỗ

“Ve sầu kêu giữa mùa đông, chính là Đế vương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-233.html.]

Viên Thanh đại sư chậm rãi đeo tràng hạt , lẩm bẩm: “Vậy mà là ve sầu Đế, đây là… ý gì?”

Huệ Dương Trưởng Công chúa ở chùa Đại Tướng Quốc nửa tháng.

Nửa tháng , ngày nào nàng cũng đến Dược Cốc thăm Triệu Vân, đút uống nước, ăn cháo, tỉ mỉ lau mặt, trở cho , kể cho chuyện bảy năm qua.

Thế nhưng Triệu Vân vẫn chút dấu hiệu tỉnh , thậm chí ngày càng tiều tụy.

Tốc độ suy yếu đó ngay cả bình thường cũng chắc chịu đựng nổi, huống chi là Triệu Vân hôn mê nhiều năm như .

Thời gian dần trôi, sinh khí của cũng dần tan biến, cho đến khi lìa đời.

Mồng ba tháng hai, tuyết trắng phủ kín mặt đất ngập đến nửa bắp chân.

Huệ Dương Trưởng Công chúa y phục mới cho Triệu Vân, thì thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Triệu Khiển cung kính ngoài cửa trúc, : “Thưa Trưởng Công chúa Điện hạ, nhờ thảo dân đưa cho ngài một vài thứ.”

Thứ mà Triệu Khiển đến là một xấp giấy tờ dày chừng nửa gang tay.

Huệ Dương Trưởng Công chúa nhận lấy, do dự hỏi: “Có Lỗ đại nhân sai đưa đến ?”

Triệu Khiển sờ sờ mũi, đáp: “Không Lỗ đại nhân, là Hoắc đại nhân ở Đô sát viện. Hoắc đại nhân dặn thảo dân nhắn với ngài một câu, xấp giấy tờ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.”

“Hoắc đại nhân?”

Huệ Dương Trưởng Công chúa khẽ nhíu mày, đang định mở miệng hỏi, bỗng Triệu Khiển : “Trận tuyết từ mùa thu năm ngoái đến tận xuân năm nay vẫn dứt, càng lúc càng lớn, khắp Đại Chu, từ phía Bắc đến Trung Châu, bao nhiêu mùa màng hỏng! Dân chúng đói khổ kéo đến phủ Thuận Thiên, chờ triều đình cứu tế. Thảo dân thấy, nếu tuyết cứ tiếp tục rơi, chắc chắn sẽ c.h.ế.t nhiều , còn kinh khủng hơn cả vụ động đất năm ngoái.”

Triệu Khiển đến đây thì dừng , chắp tay : “Không Trưởng Công chúa chuyện tháp Cửu Phật hiển linh ? Nay tuyết tai đến, thảo dân thật sự lo lắng, nên mới nhiều lời, mong Điện hạ thứ .”

Triệu Khiển xong những lời cần , cũng đợi Huệ Dương Trưởng Công chúa đáp , phẩy tay kéo chặt áo choàng , thong thả rời .

Huệ Dương Trưởng Công chúa theo bóng lưng , khẽ mím môi.

Trở phòng, nàng kéo một chiếc ghế gỗ bên giường, xuống mở xấp giấy tờ xem.

Vừa mới xem xong hai trang đầu, ngón tay nàng run lên ngừng.

Khuôn mặt thanh tú phút chốc mất hết huyết sắc.

Giờ Ngọ một khắc, Kim ma ma xách hộp cơm bước .

Vừa cửa thấy Công chúa nhà bất động ghế gỗ, cúi đầu, đang suy nghĩ điều gì.

Kim ma ma là nhũ mẫu của Trưởng Công chúa, hiểu nàng nhất.

Vừa thấy nàng như , trong lòng khỏi giật , khẽ gọi: “Điện hạ!”

Huệ Dương Trưởng Công chúa ngước mắt lên, mỉm với Kim ma ma, bình tĩnh : “Ma ma, ngày chúng sẽ về Thịnh Kinh.”

Kim ma ma ngẩn : “Điện hạ về Thịnh Kinh gì?”

Huệ Dương Trưởng Công chúa đặt xấp giấy tờ xuống, nghiêng đầu Triệu Vân, nhẹ giọng : “Ta trở về, sửa mặt trống .”

Loading...