Mồng năm tháng hai, Hoắc phủ.
Hoắc Giác lặng yên bức thư tay, hồi lâu, chậm rãi gấp , đặt phong thư.
Ngoài cửa sổ, băng tuyết rơi thành mưa đá, gió rít gào.
Kiếp , những kẻ đáng c.h.ế.t chết, kẻ đáng điên điên. Hắn trở thành Hoắc Đốc công quyền khuynh triều dã trong cung, còn Tiết Vô Vấn mang theo tro cốt của a tỷ biến mất một dấu vết.
Mãi cho đến khi thích khách vây kín trong điện Kim Loan, mãi cho đến khi trùng sinh, Tiết Vô Vấn cũng từng Thịnh Kinh.
Hoắc Đốc công quyền khuynh triều dã chết, triều đình tất loạn, còn … con sói con nhặt về từ đầu đường xó chợ để Hoàng Đế, chắc chắn sẽ phát điên.
Sau đó là Tiết Vô Vấn trở về bình định loạn Thịnh Kinh, đoạt ngôi vị Hoàng Đế? Hay là Chu Thứ phụ giống như kiếp , trăm phương ngàn kế đưa Tiết Tấn lên ngôi?
Hoắc Giác khẽ nhắm mắt.
Thôi , chuyện cũ khó mà truy cứu, huống chi là chuyện khi c.h.ế.t ở kiếp .
Kiếp , mới là quan trọng nhất.
Còn lời châm ngôn thứ hai rốt cuộc là thật giả, cũng còn quan trọng nữa.
Ngoài , Hà Ninh cầm ô bước sân, đặt cây ô giấy dầu gió tuyết gãy mấy nan xuống hành lang vội vã thư phòng.
“Chủ tử, Trưởng Công chúa về phủ Công chúa .”
Hoắc Giác nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, trong đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ dấy lên một tia gợn sóng.
“Phái theo dõi bên ngoài phủ Công chúa.” Hà Ninh vội vàng đáp lời.
Hoắc Giác đưa bức thư tay cho , giọng ôn hòa: “Tự đưa bức thư đến Tĩnh Tâm đường, đưa tận tay Tiết lão phu nhân.”
Hà Ninh cúi đầu , nhận đây là bức thư mà Viên Thanh đại sư sai Triệu Khiển đưa đến hôm qua.
Bức thư rốt cuộc gì, mà đưa tận tay Tiết lão phu nhân?
Tò mò thì tò mò, nhưng Hà Ninh tuyệt đối dám mở thư xem, cũng dám hỏi những nghi hoặc trong lòng.
Cầm lấy thư, nhanh chóng bước khỏi thư phòng, đến phủ Định Quốc Công.
Sau khi Hà Ninh rời , Hoắc Giác lấy bút mực , hai bản tấu chương.
Sau Tết Nguyên Tiêu, tấu chương《Tấu sáu việc cần khi tai ương tuyết trắng》, trình lên Nội Các.
Từ khi lời châm ngôn về trận tuyết lớn ở chùa Đại Tướng Quốc lan truyền, các quan viên trong triều thực đa phần tin. Ngay cả Chu Dục Thành cũng nửa tin nửa ngờ.
Chỉ là khi Hoắc Giác đưa đến《Tấu sáu việc cần khi tai ương tuyết trắng》, vì coi trọng trai trẻ , ông nghiêm túc xem xét tấu chương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-234.html.]
Suy nghĩ nửa ngày, mở mấy cuộc họp ở Nội Các, thậm chí đích đến Công Bộ, cùng Công bộ Thượng thư, Thị lang cùng thảo luận tính khả thi của bản tấu chương , đêm liền cung, thỉnh cầu triều đình chuẩn cho thiên tai tuyết trắng và nạn lưu dân thể xảy .
Thành Thái Đế từ khi lời châm ngôn đó, như đống lửa, ngày đêm yên.
Nghe đến hậu quả nghiêm trọng mà tai ương tuyết trắng sẽ mang đến, gần như cần suy nghĩ đồng ý thỉnh cầu của Chu Dục Thành, dựa theo tấu chương của Hoắc Giác, sắp xếp cho những lưu dân đổ về phủ Thuận Thiên.
Phải rằng, đúng lúc dân chúng phủ Thuận Thiên đang hoang mang lo lắng vì lời châm ngôn, thì những hành động nhanh chóng của quan phủ khiến họ yên lòng phần nào.
Khi thiên tai nhân họa ập đến, điều đáng sợ nhất chính là lòng dân rối loạn.
“Nghe 《Tấu sáu việc cần khi tai ương tuyết trắng》là do Hoắc đại nhân ở Đô sát viện dâng lên. Hoắc đại nhân năm ngoái thể dẫn theo một nửa dân chúng thành Lâm An thoát khỏi tai ương, nếu trận tuyết lớn thật sự đến, ngài nhất định cũng thể giúp chúng vượt qua tai họa !”
“Năm ngoái là động đất, năm nay là tai ương tuyết trắng, năm đừng hạn hán, lũ lụt gì nữa! Cả năm tai ương, dân đen chúng còn sống nổi!”
“Ấy, mấy vị đạo sĩ , sở dĩ liên tiếp xảy tai họa là do Thiên tử thất đức! Trời cao đổi Hoàng Đế! Ngươi lời châm ngôn rồng ngẩng đầu ở Tây Bắc, mới thể tai qua nạn khỏi, trời yên biển lặng. Suỵt, Tây Bắc là chỉ Tây Bắc nào, chẳng lẽ là…”
“Suỵt, lời ngươi đừng nữa, kẻo Cẩm Y Vệ , bắt ngươi ngục đấy!”
“Ây ây, chẳng qua là miệng ngứa thôi! Ta tin ngươi Tây Bắc mà lời châm ngôn đến rốt cuộc là nơi nào!”
Trong quán ngoài cổng thành, Đường Kình Tiết Vô Vấn đang nhàn nhã uống , khẽ ho một tiếng.
Đừng là dân chúng, ngay cả cũng tò mò lời châm ngôn đó rốt cuộc ý gì.
Tây Bắc, ngoài Túc Châu , còn thể là nơi nào nữa?
Đường Kình là quân nhân, bảy năm theo Tiết Vô Vấn việc, theo từng bước leo lên vị trí ngày hôm nay.
Đối với vị Chỉ huy sứ đại nhân như phong lưu phóng khoáng , thể nào hiểu rõ hơn.
Tâm tư kín đáo, thủ đoạn quyết đoán.
Bảy năm qua Cẩm Y Vệ phá nhiều vụ án khó nhằn, bắt nhiều kẻ tội ác tày trời, đều là công lao của Chỉ huy sứ.
Nếu Tây Bắc trong lời châm ngôn là Túc Châu, là đầu tiên phục!
Hơn nữa, với tâm nhãn của vị Chỉ huy sứ nhà , nếu dân gian liên hệ lời châm ngôn với Túc Châu và Định Quốc Công thì sớm phái bắt những kẻ lắm mồm .
Sao thể như bây giờ, ung dung tự tại uống chứ?
***
Đang miên man suy nghĩ, Đường Kình bỗng nhiên thấy bên ngoài liên tục gọi “Dương chưởng quỹ” “Khương chưởng quỹ” “Lâm chưởng quỹ”, theo bản năng ngoài.
Chỉ thấy đối diện quán dựng lên lán tre, mấy vị chưởng quỹ nương tử dẫn theo nha , bà vú, tiểu đồng, đang phát cháo và đồ giữ ấm cho lưu dân.
Đường Kình tất nhiên nhận mấy vị chưởng quỹ nương tử đó, là mấy vị đương gia nương tử của quán rượu Trạng Nguyên lâu ở phố Thuận Lạc.