TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-07-31 02:23:01
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chùa Đại Tướng Quốc, Dược Cốc.
Tiếng chuông chùa núi “đang…” một tiếng vang lên, âm thanh ngân nga rung động cả những lá bồ đề xào xạc bên ngoài xá trúc.
Kim ma ma ngắm núi phủ đầy tuyết trắng, thở dài: “Giờ Tỵ .”
Bà khép cửa sổ, xuống bên giường, vén chăn đắp cho Triệu Vân. “Phò mã, chỉ thêm một khắc nữa thôi, Điện hạ sẽ đến cửa Nam Trực.”
“Điện hạ bảy năm , lẽ đánh trống Đăng Văn là nàng. Ngày đó nếu ngài , thì hôn mê bất tỉnh đến tận bây giờ. Hôm nay, nàng bảo lão nô ở đây nàng đánh trống. Mặt trống chính là mặt trống năm xưa ngài lấy đầu đập , mặt trống cũ nứt từ lâu, Điện hạ mất mấy ngày mới vá .”
“Nàng bảo lão nô với ngài một tiếng, , nàng sẽ còn là vị Trưởng Công chúa nhát gan nữa.”
Nói đến cuối cùng, Kim ma ma kìm nước mắt lưng tròng.
Mười ngày , Huệ Dương Trưởng Công chúa trở về phủ Công chúa liền lấy từ chiếc trống vỡ một đạo mật chiếu, mỉm với bà: “Ma ma, với Triệu Vân một câu xin , đạo mật chiếu đáng lẽ công bố thiên hạ từ lâu .”
Kim ma ma dần dần thành tiếng.
Điện hạ của bà, vị Điện hạ mỗi khi đêm mưa sấm sét rúc lòng bà, một khi tiếng trống vang lên, lẽ nàng sẽ thể trở nữa.
“Phò mã, nếu ngài thấy tiếng trống Điện hạ đánh, thì xin ngài hãy mở mắt xem!”
…
Giờ Tỵ một khắc, cửa Nam Trực.
Huệ Dương Trưởng Công chúa mặc bộ triều phục mà nhiều năm Thừa Bình Đế ban cho nàng , từng bước một về phía cửa Nam Trực.
Năm mười lăm tuổi lễ cập kê, vì là Công chúa duy nhất của Đại Chu, Hoàng Đế sủng ái, lễ cập kê của Huệ Dương Trưởng Công chúa vô cùng long trọng.
Ngày đó, nhạc cung đình vang lên, văn võ bá quan mặc triều phục hai bên.
Nàng tắm trong ánh bình minh, mặc bộ triều phục màu đỏ rực rỡ, từng bước một bước lên bậc ngọc, đến bên cạnh Phụ Hoàng và Mẫu hậu.
Phụ hoàng đội lên đầu nàng mũ phượng tượng trưng cho phận Trưởng Công chúa, mỉm với nàng : “Dương, nghĩa là ánh bình minh. Từ hôm nay trở , con chính là Huệ Dương Trưởng Công chúa của Đại Chu.”
Tà váy đỏ rực rỡ trải dài, Huệ Dương Trưởng Công chúa đến bên cạnh trống Đăng Văn, cầm lấy dùi trống.
Bảy năm , Triệu Vân chính là ở nơi đánh lên trống Đăng Văn. Lúc đó lẽ nàng .
Giống như Phụ Hoàng , nàng là Trưởng Công chúa của Đại Chu.
Có nhiều việc, khác thể , nàng thể . Lại nhiều việc, khác cần , nàng . “Đùng!”
“Đùng! Đùng!”
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Tiếng trống vang dội, vọng giữa trời gió tuyết.
Dưới gốc bồ đề, Triệu Khiển và Viên Thanh đại sư buông xuống quả bồ đề tay, đồng loạt về phía xá trúc truyền đến tiếng trống.
Quảng trường bên trong cửa Nam Trực, các văn võ bá quan tan triều kinh ngạc về phía cửa Nam Trực cách một bức tường.
Trên đường phố Trường An, vô bá tánh vội vã chạy về phía cửa Nam Trực nơi đặt trống Đăng Văn.
“Có đánh trống Đăng Văn !”
“Nhanh, nhanh đến cửa Nam Trực! Xem là ai đánh trống Đăng Văn, là vì chuyện gì mà đánh!”
“Lần trống Đăng Văn vang lên là bảy năm , vị Phò mã lấy cái c.h.ế.t can gián đánh!”
Tuyết rơi như liễu rủ phủ xuống một con đường trắng xóa tì vết, giống như tấm thảm nhung tinh khiết, phía dần dần in xuống chi chít dấu chân.
Ánh bình minh chiếu rọi cổng cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-237.html.]
Ánh sáng vàng xuyên qua mây tuyết, rơi xuống chiếc mũ phượng vàng kim đầu Huệ Dương Trưởng Công chúa.
Nàng đưa mắt quanh bá tánh và bá quan, lớn tiếng :
“Ta là Trưởng Công chúa Đại Chu Chu Nguyên Ninh, hôm nay đích đánh trống Đăng Văn, tố cáo Hoàng Đế Đại Chu, trưởng của Chu Nguyên Canh, tội g.i.ế.c cha hại , thông đồng bán nước, hãm hại Thái tử cùng trung thần, ức h.i.ế.p bá tánh!”
“Bảy năm , Phụ Hoàng từng hạ mật chiếu. Trừ khử Khang Vương, cứu Thái tử. Đạo chiếu vì tư tình của mà công bố suốt bảy năm. Phụ hoàng từng , Thiên tử phạm pháp chịu tội như thứ dân. Hôm nay, lệnh cho đạo chiếu công bố thiên hạ, khẩn cầu Hoàng Chu Nguyên Canh thoái vị nhường ngôi, để sám hối tội của . Ta cũng xin từ bỏ danh hiệu Trưởng Công chúa, nguyện tự giáng thứ dân, lấy cái c.h.ế.t chuộc tội!”
Một đạo mật chiếu màu vàng nhạt từ từ mở , lộ sáu chữ nguệch ngoạc nhưng mạnh mẽ xuyên thấu qua giấy—
“Trừ khử Khang Vương, cứu Thái tử!”
***
Một khắc , điện Thừa Loan.
Hai mí mắt Vương Quý phi từ sáng sớm cứ giật liên hồi.
Mã ma ma vắt khăn nóng đắp lên mắt cho bà , đắp một nửa, một cung nữ tín hoảng hốt chạy nội điện, run rẩy : “Quý phi nương nương, Huệ Dương Trưởng Công chúa … đến cửa Nam Trực đánh trống Đăng Văn !”
Vương Quý phi đột nhiên dậy, khăn nóng “tách” một tiếng rơi xuống đất.
Bà nghiêm giọng : “Nói nữa! Ai đến cửa Nam Trực?”
Cung nữ “bịch” một tiếng quỳ xuống, run rẩy đáp: “Là, là Huệ Dương Trưởng Công chúa. Nô tỳ vì Trưởng Công chúa đánh trống Đăng Văn, nô tỳ Nguyễn ma ma , khi Trưởng Công chúa cửa Nam Trực, đến điện Càn Đông của Đại Hoàng tử.”
Vương Quý phi hít sâu một .
Lúc chỉ mí mắt giật, mà tim cũng “thình thịch thình thịch” đập nhanh.
Vương Quý phi bước qua cung nữ đang quỳ đất, vội vã khỏi nội điện.
Mã ma ma đuổi theo bà , : “Trời lạnh, nương nương khoác thêm áo choàng cầm lò sưởi tay hãy ngoài!”
Vương Quý phi còn tâm trí để chuyện, suy nghĩ Huệ Dương Trưởng Công chúa rốt cuộc sẽ gì, bà nên ứng phó như thế nào.
Bà khỏi ngoại điện, bước chân vội vã liền đột ngột dừng .
Dưới bậc ngọc bên ngoài điện, Cao Tiến Bảo cung kính hành lễ với Vương Quý phi, cung kính : “Quý phi nương nương, nô tài nhờ vả, đặc biệt đến đây chuyển lời cho nương nương.”
Vương Quý phi gì, lạnh lùng Cao Tiến Bảo, ánh mắt băng giá.
Cao Tiến Bảo dường như nhận cơn giận của bà , nhanh chóng bước lên bậc ngọc, hạ giọng : “Người đó bảo nô tài với Quý phi nương nương, đôi mắt của Đại Hoàng tử giống với tội thần Lăng Duệ.”
Giữa trời đông giá rét, chỉ Vương Quý phi và Mã ma ma rõ Cao Tiến Bảo gì.
Mã ma ma lộ vẻ kinh hoàng, lò sưởi tay bằng vàng chạm khắc trong tay “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống bậc thang, lăn xuống nền tuyết.
Cao Tiến Bảo xong lời thì nán nữa, xoay sải bước rời .
“Nương nương!” Mã ma ma bóng lưng Cao Tiến Bảo, sắc mặt tái mét của Vương Quý phi: “Cao công công , câu là ý gì?”
Vương Quý phi : “Hôm ma ma đến am Tịnh Nguyệt, sư thái nào thấy ?”
Mã ma ma : “Lúc lão nô , ngoài am chủ, các sư thái khác đều mặt.”
Am chủ… đó là của bà .
Mã ma ma đến, am chủ dám vắng mặt?
Hoặc là bắt cóc, hoặc là đầu quân cho khác.
Vương Quý phi nhắm chặt mắt, móng tay sơn màu đỏ tươi “tách” một tiếng gãy đôi.
“Nương nương, Đại Hoàng tử đến!” Mã ma ma đột nhiên . Vương Quý phi bỗng nhiên mở mắt.