TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-07-12 09:42:36
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần , giống như kiếp , vì nóng lòng báo thù mà tìm một con đường tắt, dùng thủ đoạn sát phạt nhất để báo thù rửa hận.

Hắn hy vọng A Lê và a tỷ thể sống suôn sẻ vui vẻ, đối với , việc họ sống mới là quan trọng nhất.

Đợi hai Hà Chu, Hà Ninh rời , Hoắc Giác mới thổi tắt nến, về phòng ngủ.

là lúc ngủ ngon, trong phòng yên tĩnh.

Hoắc Giác vén màn lên, trong phòng thoang thoảng hương thơm, mùi hoa hạnh nhàn nhạt là loại hương mà Khương Lê vẫn thường dùng, nàng thường mùi hương , vô cùng ngọt ngào.

Cô nương trong giường ngủ say, nhưng khi Hoắc Giác lên giường, là do thói quen ngẫu nhiên, thể xoay một cái thành thạo lăn lòng , đầu gối đúng lên chỗ nhiều thịt nhất cánh tay chút nghiêng lệch.

Đáy mắt Hoắc Giác tối , cánh tay đặt lên eo nàng khẽ siết một cái, bèn ôm nàng lòng.

Một đêm mộng .

Tối qua ngủ sớm, khi Khương Lê mở mắt trời vẫn còn tối. Tuyết lớn rơi suốt đêm, lặng lẽ kết đầy sương hoa cửa sổ.

Khương Lê Hoắc Giác về lúc nào, nghĩ để ngủ thêm một lát, cẩn thận nhấc tay đang ôm eo lên, định dậy, đột ngột kéo lòng.

“A Lê tỉnh ?” Giọng Hoắc Giác thức dậy còn mang theo chút khàn đục.

Khương Lê mơ màng “Ừm” một tiếng, : “Có thức giấc ? Trời còn sớm, ngủ thêm chút .”

Hoắc Giác đáp nàng, chỉ cúi xuống khẽ ngửi mái tóc nàng, trong lúc đó, ngón tay dài di chuyển lên , nhẹ nhàng vén mở vạt áo của nàng, chậm rãi nắm lấy.

Khương Lê “Ầm” một cái lập tức đỏ mặt.

Tuy trời sáng, nhưng dù cũng tính là ban ngày, , thể ân ái giữa ban ngày ?

Cô nương co đôi vai yếu ớt , lời còn mang theo run rẩy: “Hoắc, Hoắc Giác, nếu ngủ , thì dậy sách , kỳ thi Hội gần kề, thời gian để cho nhiều nữa .”

Hoắc Giác thật sự ngờ trong bầu khí mờ ám như , A Lê dậy ôn bài.

Hơn một tháng đường , thương nàng mệt mỏi vì xe ngựa, kiềm chế đụng nàng, lúc cạnh nàng, mỹ nhân mềm mại thơm tho trong lòng, còn nhịn ?

Môi nóng bỏng quấn lấy vành tai vốn nhạy cảm của nàng, Hoắc Giác một tiếng, thấp giọng : “Không , chút thời gian lãng phí .”

***

Khương Lê mệt mỏi ngủ , đến khi trời sáng tỏ mới tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-72.html.]

Bên cạnh còn bóng dáng Hoắc Giác, nàng chậm rãi dậy, giọng khàn gọi: “Đào Chu.”

Đào Chu vẫn đang canh ở ngoài phòng, thấy tiếng bèn vén màn .

Cả phòng ngào ngạt hương thơm ấm áp, lờ mờ vương vấn chút khí mờ ám, trong màn giường vén mở, chăn đệm lộn xộn hỗn loạn cả.

Đào Chu chủ tử nhà dễ ngượng ngùng, mặt đổi sắc bình thản phục vụ Khương Lê rửa mặt, nhanh nhẹn chăn đệm, đó mới gọi mang điểm tâm .

Điểm tâm vẫn là do Hoắc Giác sai chuẩn cho Khương Lê.

Một bát cháo thịt băm nấu nhừ mềm, bánh bao cắt lát chiên vàng óng, mặt rắc muối tiêu và hành lá, còn mấy đĩa dưa cải chua.

Rất nhẹ nhàng dễ ăn, hợp để khai vị, Khương Lê ăn xong, cảm thấy như sống , tuy trong vẫn còn đau nhức, nhưng ít chút sức lực.

“Công tử ?”

Đào Chu Khương Lê : “Công tử đến thư phòng, theo lời phu nhân, miệt mài đèn sách, khổ công học tập(*), chuẩn thật cho kỳ thi Hội.”

(*) Nguyên văn là bốn điển tích nổi tiếng về sự chăm học: Treo tóc lên xà, đ.â.m đùi, học ánh tuyết, thắp đom đóm sách.

Những lời là công tử cố tình dặn riêng nàng , chắc là đặc biệt để phu nhân nguôi giận, nghĩ đến lúc Khương Lê xuống giường đau nhức nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, Đào Chu lờ mờ đoán công tử sợ phu nhân giận.

Khương Lê lời Đào Chu xong, má phồng lên, qua một lúc, nhịn một , hé miệng bật .

Vừa giường loạn dữ dội, Khương Lê chịu nổi, khi xong việc thu dọn giúp nàng, nàng thoáng chốc nổi giận, nhắm mắt chịu .

Thực nàng giận cũng chỉ là chuyện một chốc một lát, bao lâu cơn giận tự tan .

Hoắc Giác vẻ cực kỳ thích dáng vẻ nàng giận dỗi, cố ý hôn lên mắt nàng, dỗ nàng mở mắt , cho cơn giận của Khương Lê tan cũng tan . Nếu thực sự mệt quá mà ngủ , lẽ còn loạn lâu hơn.

Lúc là giận thật, nhưng ngủ một giấc tỉnh dậy, chút giận dỗi đó sớm còn.

Đào Chu thấy Khương Lê má hồng mỉm , tất nhiên nàng giận công tử thật, mà cho dù giận thật, một câu của công tử cũng nàng vui vẻ trở .

Quả nhiên, một giây đó Khương Lê tươi : “Bảo trong bếp bắt vài con gà sống về, lát nữa gặp a tỷ và Tô lão gia xong, sẽ tự hầm canh gà mang đến thư phòng.”

Đào Chu một tiếng lui , truyền lời xong mới nhà chính, cùng Khương Lê đến phòng bên phía Đông.

Hiện giờ Khương Lê vẫn đang học cách quản gia và cách một chủ mẫu đạt tiêu chuẩn với Vệ Xuân, nhưng sáng nay nàng dậy muộn, cửa khỏi cảm thấy hổ.

May mà Vệ Xuân để ý, còn đùa với nàng: “Mùa đông nên ngủ nướng, nếu nghĩ sẽ đến, còn lười dậy sớm như . Ngày mai cứ như hôm nay, đến muộn một chút, như cũng thể thêm một lúc.”

Vệ Xuân khẽ duyên, giọng ôn hòa, nhưng mắt phủ hai vòng thâm đen, thể nàng yếu ớt, sắc mặt vốn trắng hơn khác ba phần, quầng thâm mắt càng hiện rõ hơn.

Khương Lê xuống, đón lấy chén Đồng ma ma đưa tới, nhịn hỏi: “Có a tỷ ngủ ngon ?”

Loading...