TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-07-12 09:46:09
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa khi uống thuốc Phương thần y kê cho nàng, ngũ tạng lục phủ cùng với bụng đều ấm áp dễ chịu. Tuy thuốc đắng như hoàng liên, nhưng công hiệu , hẳn là thuốc kê cho a tỷ cũng hiệu quả như .

Đi chậm rãi một đoạn, đến khi về đến nhà chính, gương mặt Khương Lê cuối cùng cũng còn nóng nữa.

Nàng đệm mềm, bỗng nhớ một chuyện, kỹ Đào Chu một lúc : “Qua vài ngày nữa, bốn Tố Y bọn họ sẽ đến hầu

hạ . Nếu em về hầu hạ a tỷ, ngày mai sẽ một tiếng với a tỷ, nếu em nhớ nhà, cũng thể cho đưa em về phủ Định Quốc Công một chuyến.”

Hôm qua Đào Bích Đồng ma ma cho đưa về phủ Định Quốc Công, theo quy củ của phủ Định Quốc Công, e rằng ngay cả nha hạng ba, Đào Bích cũng nữa.

Đào Chu khác với Đào Bích, Đào Chu thận trọng kiên định, việc chu , nàng ở bên cạnh, Khương Lê việc tự tin hơn nhiều.

Nói thật lòng, nếu Đào Chu , Khương Lê tất nhiên sẽ nỡ.

nỡ là nỡ, Đào Chu là của phủ Định Quốc Công, sớm muộn gì cũng .

Một môn như phủ Định Quốc Công, nàng về phủ Định Quốc Công còn triển vọng hơn ở đây nhiều, đây nàng ở Vô Song viện là nha hạng nhì, về thể thăng lên nha hạng nhất.

Khương Lê vốn nghĩ, Đào Chu nàng , hẳn sẽ vui mừng.

Ai ngờ dứt lời, Đào Chu lập tức đỏ hoe mắt, “bịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu : “Nô tỳ bên cạnh phu nhân, xin phu nhân đừng đuổi nô tỳ .”

Khương Lê vội đỡ nàng dậy: “Mau lên, chuyện thì cứ , dập đầu với ?”

Đào Chu chịu dậy, chống thẳng lên : “Phu nhân đồng ý với nô tỳ, nô tỳ sẽ dậy.”

Khương Lê bao giờ thấy Đào Chu vốn thận trọng chín chắn tính trẻ con như thế , khỏi buồn : “Em bên cạnh , vui mừng còn kịp. Chỉ là giữ em , em sẽ xa cách ở phủ Quốc Công, em suy nghĩ kỹ càng.”

Đào Chu gật đầu chắc nịch: “Nô tỳ suy nghĩ kỹ , nô tỳ chỉ theo phu nhân.”

Nàng sinh trong phủ Định Quốc Công, vì là nữ nhi nên địa vị trong nhà vốn cao, cha dồn gần hết tâm sức ca ca, giờ ca ca tẩu tẩu sinh hai đứa cháu trai, địa vị của nàng trong nhà càng thấp hơn.

Những điều Đào Chu đều thể nhẫn nhịn, nhưng ca ca tẩu tẩu thấy nàng dung mạo xinh , một lòng cho nàng leo lên giường Thế tử, còn bỏ tiền , chạy chọt khắp nơi để đưa nàng Vô Song viện.

Ở trong Vô Song viện mấy năm, thấy nàng sắp mười chín tuổi , chỉ thông phòng, ngay cả đại nha cũng , ca ca tẩu tẩu nảy sinh ý định, gả nàng cho cháu liệt của đại quản gia, để nhân cơ hội kết với đại quản gia.

Nếu Thế tử chọn đến thành Đồng An hầu hạ Ngụy di nương, lẽ nàng gả cho đó .

Khương Lê thấy giọng điệu Đào Chu kiên quyết, cũng gì thêm, chỉ : “Vậy ngày mai sẽ với ma ma một tiếng, lấy khế ước bán của em về đây. Sau khi em xuất giá, sẽ trả khế ước cho em.”

Đào Chu dập đầu mạnh một cái, nghẹn ngào : “Nô tỳ tạ ơn phu nhân.”

***

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-76.html.]

Đào Chu sẵn lòng ở bên cạnh , tất nhiên Khương Lê vui.

Giờ nàng học cách quản lý nội trợ, chi tiêu và phân phối các khoản ăn mặc trong phủ, điều động và bổ nhiệm nhân sự, còn việc ăn uống, đều quản lý.

Trước đây Khương Lê cũng từng học quản lý sổ sách ở quán rượu, nhưng quản lý sổ sách của một quán rượu nhỏ và quản lý nội trợ bây giờ là giống . Có quá nhiều thứ học, Đào Chu ở bên cạnh giúp đỡ, khi nàng gặp khó khăn, cũng thể giúp đưa ý kiến.

Hoắc phủ hiện giờ đông hơn lúc ở Như Ý viên nhiều.

Chỉ riêng trại Bạch Thủy hơn hai mươi đến, ngoài bốn nha hầu hạ Khương Lê, những còn theo sát bên cạnh Hoắc Giác sai phái, thì là hộ vệ trong phủ.

Khương Lê lật xem sổ sách, khỏi thấy đau đầu.

Vật giá ở Thịnh Kinh đắt gấp đôi thành Đồng An, giờ chi tiêu một ngày trong phủ là con kinh , nếu nghĩ cách tìm nguồn thu nhập, dù nhiều tiền đến mấy cũng sẽ miệng ăn núi lở.

Khương Lê Vệ Xuân chuẩn ít bạc cho họ, nhưng nàng tiêu tiền của nàng , tránh nàng về phủ Định Quốc Công, đưa chút tiền cho hạ nhân cũng bạc.

Khương Lê chằm chằm sổ sách, nhíu mày suy nghĩ.

Sau khi cho thuê quán rượu ở thành Đồng An, Dương Huệ Nương định thuê một cửa tiệm khác ở Thịnh Kinh để mở quán rượu Dương Ký.

Muốn ăn phát đạt, vị trí của quán rượu thể quá kém.

Có lẽ nàng nên tìm thời gian dạo các đường phố lớn nhỏ ở Thịnh Kinh, tiện thể nghiên cứu xem quán rượu quán ăn kiểu gì thể kiếm tiền.

Nghĩ đến đây, nàng khỏi nghĩ và A Lệnh lên đường mấy ngày , cũng đến , bây giờ gần Tết, e là dễ đường.

Khương Lê nghĩ đến mê mải, cũng để ý Hoắc Giác phòng, cứ thế nhíu mày suy nghĩ, cho đến khi Hoắc Giác rút cuốn sổ sách trong tay nàng, mới hồn trở .

Đặt sổ sách lên bàn nhỏ, Hoắc Giác vươn tay kéo nàng lòng, để nàng đùi , tay vuốt ve đôi mày đang chau của nàng, : “Nghĩ gì mà khó khăn ?”

Khương Lê đang trong thời kỳ then chốt chuẩn thi cử, phân tâm, nên chỉ nhẹ nhàng : “Chỉ là tò mò và A Lệnh đến , cũng bọn họ đường thuận lợi .”

Hoắc Giác nàng, ánh mắt nàng lóe lên, chắc điều thực sự khiến nàng lo lắng là chuyện vợ bọn họ.

Khương Lê , cũng ép, chỉ thuận theo lời nàng, dịu dàng : “Còn hơn nửa tháng nữa lẽ sẽ đến Thịnh Kinh, yên tâm, Tôn thủ lĩnh và hộ vệ của phủ Quốc Công hộ tống, sẽ chuyện gì .”

Khi rời thành Đồng An, Hoắc Giác đặc biệt đến Long Thăng tiêu cục đặt tiêu, mời trong tiêu cục hộ tống Dương Huệ Nương và Khương Lệnh, cũng để vài hộ vệ của phủ Định Quốc Công, nhiều bảo vệ như , đường chắc sẽ vấn đề gì.

Khương Lê khẽ gật đầu.

Thủ lĩnh của Long Thăng tiêu cục quanh năm hộ tống đến Thịnh Kinh, kinh nghiệm phong phú, hộ vệ của phủ Quốc Công đều là thủ tầm thường, họ ở đó, nàng cũng yên tâm.

“Mẹ khi đến Thịnh Kinh, tìm chỗ mở quán rượu, đang nghĩ qua vài ngày khi việc trong phủ định , sẽ ngoài xem cửa tiệm nào phù hợp .”

Hoắc Giác ánh mắt ngừng , cũng , chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Có A Lê thiếu tiền tiêu ?”

Loading...