Cảnh đêm ở Phi Tiên lâu quả thực là danh bất hư truyền.
Thịnh Kinh đêm, tuyết rơi lả tả phủ một màu bạc trắng xóa, hàng ngàn vạn ánh đèn lấp lánh rực rỡ, trông giống hệt như những con đom đóm ẩn trong rừng cây đầu hè.
Khương Lê thưởng ngoạn no nê, lúc rời vẫn còn chút lưu luyến.
khi khỏi Phi Tiên lâu, thấy hạt dẻ rang ở quán ăn đối diện, nỗi lưu luyến đó lập tức tan thành mây khói.
Chỉ thấy những hạt dẻ đỏ au đang đảo trong chảo sắt lớn, khói trắng nghi ngút, hương thơm ngọt cháy lan tỏa đến mức cách một dãy phố vẫn mùi.
Khương Lê liếc Hoắc Giác một cái.
Hầu hết tâm trí của Hoắc Giác đều đặt lên nàng, nàng đang thèm. Hắn đưa cây dù trong tay cho Đào Chu : “Ta mua cho nàng, nàng đây đợi.”
Xe ngựa đang đỗ bên ngoài Phi Tiên lâu, Khương Lê bên cạnh xe, chăm chú theo Hoắc Giác từ từ bước quán ăn, để ý một cỗ xe ngựa sang trọng tinh xảo từ đầu phố chạy đến, chầm chậm dừng , hai vị lang quân cao lớn mặc y phục sang trọng bước xuống.
Một trong hai mặc áo gấm màu tím đỏ, khi thoáng thấy góc mặt nghiêng của Khương Lê, ánh mắt khựng , đột nhiên bước nhanh tới, bất ngờ giật chiếc mũ trùm đầu của nàng xuống.
Khương Lê giật , theo phản xạ về phía đó, đập mắt là một khuôn mặt tuấn xa lạ.
Sau khi rõ mặt Khương Lê, con của nam tử co , ngay lập tức định đưa tay bắt lấy nàng, : “Là nàng!”
Hà Chu vội buông dây cương ngựa, bước nhanh lên phía , ngăn cản động tác của nam tử. Ai ngờ còn tới gần vị lang quân áo trắng bên cạnh xem kịch ngăn , hai lập tức lao đánh .
“Các ngươi là ai?”
Đào Chu hoảng giận, che chắn mặt Khương Lê, dùng dù đánh tay nam tử áo tím. nàng sức yếu, cây dù kịp đánh trúng cánh tay nam tử dùng sức hất văng, cả lẫn dù cùng ngã mạnh xuống tuyết.
“Cút !”
“Đào Chu!”
Khương Lê kinh hoàng kêu lên, vội chạy về phía Đào Chu, mới chạy hai bước, cổ đột nhiên thắt chặt, một góc áo choàng nam tử áo tím nắm chặt, thuận thế định khóa vai nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-79.html.]
Trong tích tắc, hai hạt dẻ bay vút qua trung, một hạt đánh trúng cổ tay nam tử áo tím, một hạt đánh trúng n.g.ự.c nam tử áo trắng.
***
Cảm nhận nam tử phía nới lỏng tay, Khương Lê ngước mắt Hoắc Giác chạy đến từ quán ăn, trái tim đang căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng.
Nàng nhanh nhẹn cởi dây buộc áo choàng, kéo Đào Chu dậy, nhanh chóng núp lưng Hoắc Giác.
Hoắc Giác nhíu mày, kỹ Khương Lê một lượt, xác nhận nàng mới chuyển ánh mắt sang nam tử áo tím, đôi mắt đen thẫm sâu thẳm.
Dường như lúc nam tử áo tím mới để ý đến búi tóc kiểu phu nhân của Khương Lê cùng với cử chỉ mật tin tưởng của nàng khi dựa Hoắc Giác.
Hắn hít một thật sâu, ngước đôi mắt hung dữ lên, nghiến răng nghiến lợi với Khương Lê: “Nàng phu quân ?”
Hoắc Giác lộ sắc mặt lạnh nhạt, trong đáy mắt như một đám mực đen đang khuấy động.
“ thì ?” Hắn lạnh lùng đáp.
Thái dương của Tuyên Nghị giật giật, trong lòng bùng lên một ngọn lửa, giận đến bật : “Không cả, nàng phu quân, sẽ cho nàng thành quả phụ !”
Vừa dứt lời, màng cánh tay tê đau, xoay tiến lên, năm ngón tay móc trong, nhắm thẳng yết hầu của Hoắc Giác.
Hoắc Giác che chắn cả Khương Lê phía , nghiêng , định giơ tay thì một giọng lười biếng đột nhiên xen .
“Ồ, đêm nay Phi Tiên lâu khá là náo nhiệt nhỉ.”
Người đến mặc một bộ Phi Ngư phục màu đen, tuy giọng thờ ơ nhưng động tác nhanh như điện chớp, chặn tay Tuyên Nghị cả Hoắc Giác, tiếp theo đó là trở tay khóa ngược , híp mắt :
“Tuyên đại nhân tìm luận võ, nên đổi chỗ khác ? Đánh cửa Phi Tiên lâu, sợ vô tình khác thương ?”
Tiết Vô Vấn nội lực hùng hậu, động tác thì vẻ nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, nhưng chỉ Tuyên Nghị khóa tay mới con hổ dùng sức mạnh đến mức nào.