Tuyên Nghị xuất từ phủ Định Viễn Hầu, là nhi tử duy nhất của Định Viễn Hầu, cũng là phận tôn quý ở Thịnh Kinh. dù tôn quý đến , cũng thể thật sự kiêng nể gì đất Thịnh Kinh.
Ít nhất cũng một thể trêu chọc, tên khẩu Phật tâm xà chính là một trong đó.
Thấy thể hành sự , Tuyên Nghị nghiến răng liếc Tiết Vô Vấn một cái, mặt tối sầm, bất đắc dĩ hạ tay xuống.
Từ lúc Tiết Vô Vấn xuất hiện, nam tử áo trắng lưng tới, chắp tay thi lễ : “Tiết đại nhân.”
Tiết Vô Vấn nam tử áo trắng, gật đầu đáp một tiếng: “Chu đại nhân.”
Chu Diệp liếc Tuyên Nghị đang bày sắc mặt âm trầm, chắp tay lưng chuyện phiếm với Tiết Vô Vấn vài câu, mới : “Đều tại , hôm nay Tiết đại nhân trực, nếu tuyệt đối sẽ chọn ngày hôm nay để luận võ với . Đã phiền Tiết đại nhân, một lát nữa mời đại nhân đến Ngọc Kinh lâu uống rượu, tiên sẽ tự phạt ba chén.”
Tiết Vô Vấn nửa nửa liếc Chu Diệp một cái, : “Uống rượu thì cần. Còn về chuyện luận võ, các ngài cho , tại nhất định ép phu quân của nghĩa luận võ với hai các ngài mặt nghĩa ? Vừa các ngài còn hăm dọa nghĩa ?”
Chu Diệp thầm kêu .
Tạm cô nương mà Nghị trúng là nghĩa của Tiết Vô Vấn , nhưng chỉ thái độ hỏi của lúc thì , rõ ràng tên Tiết Vô Vấn cho qua chuyện.
Còn đội cho bọn họ một cái mũ to, mỉa mai bọn họ bức ép khác, lấy nhiều h.i.ế.p ít.
Đang nghĩ xem nên trả lời thế nào để vị gia bỏ qua cho bọn họ, Tuyên Nghị bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Nàng là nghĩa của ngài?”
Tiết Vô Vấn theo ánh mắt của Tuyên Nghị, nhẹ nhàng quét qua Khương Lê từ lúc nào bên cạnh Hoắc Giác.
Đây là đầu tiên gặp Khương Lê, nhưng đầu đến .
Trước đây khi Vệ Xuân còn ở thành Đồng An, ám vệ thường báo cáo với về chuyện của Vệ Xuân, trong thư nhắc đến vị Khương nương tử ít .
Nghe Vệ Xuân thích nàng, còn tự dạy nàng cầm kỳ thi họa.
Tính cách của Vệ Xuân, Tiết Vô Vấn rõ, thích thì dù đó là em dâu của , nàng cũng sẽ thiết. Có thể nàng đích dạy cho tứ nghệ, ắt hẳn là nàng thích.
Người nàng thích khác bắt nạt ngay mắt , tay thì Vệ Xuân chắc chắn sẽ trút giận lên .
Tiết Vô Vấn tỏ rõ ý, : “Vừa Tuyên đại nhân cho nghĩa của thành quả phụ, ? Không lẽ Tuyên đại nhân còn cưỡng đoạt phu nhân xuất giá? Mà còn là nghĩa của Tiết mỗ ?”
Sắc mặt Tuyên Nghị lạnh .
Năm chữ “phu nhân xuất giá” như lưỡi d.a.o sắc, đ.â.m thẳng tim , đau đớn tột cùng.
Không nên là như , nàng nên gả cho khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-80.html.]
***
Tuyên Nghị lạnh mặt gì.
Chu Diệp thở dài trong lòng, hôm nay tránh , chỉ cần tên Tiết Vô Vấn tha cho ngươi thì thật sự sẽ để ngươi đường thoát.
Nghị tính tình cứng cỏi, từ nhỏ quen nuông chiều, bắt cúi đầu nhận e là thể, chỉ còn cách tự nhún nhường thôi.
Vừa nên xem kịch, bây giờ thì , dính tanh cả , còn tên hổ đội lốt cừu Tiết Vô Vấn nhắm trúng!
“Hiểu lầm , hiểu lầm ! Biểu chỉ đùa giỡn với nghĩa của Tiết đại nhân thôi!”
“Thì tiểu nương tử là nghĩa của Tiết đại nhân, khó trách khuôn mặt như Bồ Tát!” Chu Diệp mặt mày tươi tỉnh, cung kính hành lễ với Khương Lê, : “Vừa là Chu mỗ và biểu đường đột, xin tiểu nương tử đừng để tâm. Chu mỗ ở đây, xin nghiêm túc tạ với tiểu nương tử, mong tiểu nương tử đại nhân chấp tiểu nhân.”
Thái độ của Chu Diệp thể là chân thành, thậm chí còn chân thành đến mức chút nịnh bợ.
Người ai nỡ đánh kẻ đang .
Tuy vị “Tuyên đại nhân” vì gặp mặt thái độ ác liệt như , nhưng qua lời của Tiết Vô Vấn, Khương Lê hai đều chức quan, thái độ của Tiết Vô Vấn, gia thế của họ e là tầm thường.
Hiện tại tuy Hoắc Giác thi đỗ, nhưng dù vẫn quan, sắp tới còn tham gia thi Hội, lúc tất nhiên là thêm một chuyện bằng bớt một chuyện.
Khương Lê cố tình lờ ánh mắt như lang sói của Tuyên Nghị đang dán nàng, khẽ mím môi, định mở miệng, nhưng ngờ Hoắc Giác bên cạnh đột nhiên cử động.
Nàng ngẩn , thấy nghiêng , chặn ánh mắt chăm chú của Tuyên Nghị đang nàng, lạnh giọng : “Lời xin của Chu đại nhân, nhận nội tử, nhưng Tuyên đại nhân nợ nội tử lời xin khi nào mới trả? Nội tử từng đắc tội với đại nhân, cũng từng gặp đại nhân, tại đại nhân gặp mặt hai lời bắt nàng ?”
Lời , đừng Chu Diệp và Tuyên Nghị, ngay cả Tiết Vô Vấn cũng đầu Hoắc Giác một cái.
Hôm nay mặc một bộ áo gấm màu xanh nhạt thêu hoa văn như ý, thể như ngọc, dung mạo tuấn nhã, thái độ luôn ung dung lạnh nhạt, hề vì phận của hai Tuyên, Chu mà chút sợ hãi nào.
Thậm chí, Chu Diệp khỏi nghĩ, ánh mắt và Nghị còn mang chút khinh thường.
Lúc , Chu Diệp thật sự hối hận đến mức tím cả ruột , tên Tiết Vô Vấn vốn khó đối phó, bây giờ thêm một kẻ cứng đầu, khí thế đó, e rằng cũng là kẻ dễ trêu chọc.
Vừa hạt dẻ đánh trúng n.g.ự.c vẫn còn đau, thật là xui xẻo!
Từ khi Tuyên Nghị bắt , bên ngoài Phi Tiên lâu sớm tụ tập ít đến hóng chuyện, còn cố tình thò đầu từ cửa sổ phòng lầu, xem kịch vui đang lúc gay cấn.
Dưới vô ánh mắt hoặc tám chuyện hoặc tò mò hoặc xem kịch vui, Tuyên Nghị chậm rãi dời ánh mắt, đối mặt với Hoắc Giác một lúc, gân cổ nổi lên rõ ràng, siết chặt nắm đấm.
Chu Diệp đang nén giận, sợ trong chốc lát nhịn mà gây chuyện, vội bước lên vỗ nhẹ vai , : “Nghị , xem nghĩa của Tiết đại nhân sợ thành thế nào ? Tiểu thư sợ đến mặt trắng bệch cả, đúng là của , nên xin .”
Lúc Tuyên Nghị mới buông nắm đ.ấ.m , ánh mắt về phía Hoắc Giác, nhưng chỉ thấy nửa vạt váy của Khương Lê.
Hắn dừng một chút, chằm chằm nửa vạt váy đó, trầm giọng : “Là đường đột, xin .”