Xe ngựa lắc lư, chậm rãi di chuyển trong đêm tuyết.
Khương Lê ôm một cái lò sưởi tay, liếc Hoắc Giác. Không hiểu , nàng cứ cảm thấy Hoắc Giác vui.
Kể từ khi thành , , là từ khi Tô Dao rời , thái độ của Hoắc Giác đối với nàng luôn dịu dàng tỉ mỉ, đây là đầu tiên Khương Lê thấy sắc mặt như .
Không đang giận dữ với nàng, mà giống như… đang tự giận .
Nói thì, khi xảy chuyện như , tâm trạng vui vẻ tích góp cả ngày đều hai hỏng hết.
Tuy hai đều xin , nhưng rốt cuộc cũng phá hỏng hứng thú.
Hơn nữa, đến giờ Khương Lê vẫn hiểu tại vị Tuyên đại nhân mặc áo tím đội mũ vàng bắt nàng. Rõ ràng họ từng gặp , đây nàng từng đến Thịnh Kinh, vị Tuyên đại nhân đó cũng từng đến thành Đồng An, vẻ như nhận nàng là ai ?
“Hoắc Giác, vị đại nhân đó nhận nhầm ?” Khương Lê kéo nhẹ tay áo Hoắc Giác, khẽ : “Ta rõ ràng từng gặp .”
Hoắc Giác nhíu mày, nắm lấy tay Khương Lê, cảm thấy đầu ngón tay nàng lạnh giá, vội kéo nàng lòng, bàn tay ấm áp bao bọc bàn tay nhỏ của nàng, sưởi ấm cho nàng.
“Ừm, nhận nhầm . A Lê.” Hoắc Giác Khương Lê, ánh mắt sâu: “Hôm nay là do sơ suất, sẽ để đến gần nàng nửa bước.”
Khương Lê khỏi ngẩn .
Thì từ khi lên xe ngựa mang vẻ mặt nặng nề là vì đang tự trách . Tuy nàng đó cho giật thật, nhưng cũng chuyện gì lớn. Sau gặp đó, cùng lắm thì tránh xa là .
“Không , . Nếu lúc nãy đó mà dám chạm , kiểu gì cũng sẽ cắn mạnh tay mấy cái.”
Khương Lê , lúc nãy nàng thật sự ý định , may mà Hoắc Giác kịp thời , nếu cả Phi Tiên lâu đều sẽ thấy bộ dạng chanh chua của nàng, thật chút nào.
Hoắc Giác thì cụp mắt xuống, dịu dàng vuốt ve ngón tay nàng.
Kiếp , A Lê thật sự để dấu răng hổ khẩu của Tuyên Nghị, nhưng chính vì thế, cũng khiến đó bắt đầu chú ý đến nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-81.html.]
***
Bên , Chu Diệp và Tuyên Nghị hôm nay mất mặt ở ngoài Phi Tiên lâu, tất nhiên là còn tâm trạng uống rượu. ngoài một chuyến, cũng thể về .
Chu Diệp Tuyên Nghị, : “Nghị , , biểu ca mời đến Ngọc Kinh lâu uống rượu ngắm hoa. Nghe Ngọc Kinh lâu mua một kỹ nữ như tiên từ Dương Châu, hôm nay ca ca dẫn xem thử mỹ nhân Giang Nam thực sự là như thế nào.”
Hai họ đều tính cách bất cần, vì cùng tuổi là họ hàng nên hợp . Trước điều họ thích nhất là đến lầu xanh mỹ nhân hát nhạc dân gian, xem mỹ nhân thướt tha nhảy múa.
Ai ngờ mấy tháng gần đây, hiểu Tuyên Nghị chỉ thích ngoài chơi bời nữa, mà còn thường xuyên mời đạo sĩ về phủ, rằng trúng tà.
Ban đầu còn tưởng biểu sai chuyện gì, đang tìm lý do biện minh. Cho đến khi đạo sĩ lũ lượt kéo đến phủ, nào là phép nào là trừ tà, mới Tuyên Nghị thật sự cảm thấy trúng tà.
Náo loạn hơn hai tháng, mấy ngày cuối cùng mới yên , nên Chu Diệp nghĩ đến việc dẫn ngoài giải khuây một chút.
Vì lúc nãy hiếm khi thấy động lòng với tiểu nương tử, mới nghĩ đến việc thả cho một , ngờ chẳng những cướp tiểu nương tử, mặt còn tát hai cái đau điếng.
Mặt Tuyên Nghị lạnh tanh, xoa xoa hổ khẩu tay bên tay , đáp lời, ánh mắt chăm chú theo cỗ xe ngựa đang xa dần.
“Nghị , đảm bảo vị kỹ nữ Dương Châu kém gì cô nương . Tiểu nương tử đó quan hệ với Tiết Vô Vấn, nhất là đừng đụng , tránh gây rắc rối với tên điên đó. Đến lúc đó cha và sẽ đánh gãy chân chúng mất!”
Chu Diệp khuyên nhủ tận tình.
là tiểu nương tử xinh tuyệt trần, giọng ngọt ngào mềm mại, khi rộ lên hai lúm đồng tiền ở khóe miệng như nhỏ mật.
thế thì chứ? Thịnh Kinh thiếu gì mỹ nhân, Nghị thích kiểu tiểu nương tử dịu dàng ngọt ngào , chỉ trong chớp mắt sẽ thể tìm tám mười để tặng cho .
Tuyên Nghị như thấy, chỉ liên tục xoa hổ khẩu.
Hồi lâu , mới : “Biểu ca, về phủ , hôm khác sẽ ngoài uống rượu với .”
Nói xong, cũng quan tâm Chu Diệp phản ứng thế nào, thẳng lên xe ngựa.