Trở về Hoắc phủ, Khương Lê từ phòng tắm thì Đào Chu Hoắc Giác đến thư phòng.
Nhớ đến vẻ khác thường của Hoắc Giác trong xe ngựa, Khương Lê suy nghĩ một lúc, một bộ y phục thoải mái đến thư phòng tìm .
Hôm nay Đào Chu ngã một cái, Khương Lê bảo Đào Chu về phòng nghỉ ngơi, còn thì cầm một chiếc đèn lồng, chậm rãi đến thư phòng. Khi đến cửa thư phòng, gặp Hà Chu, Hà Ninh từ bên trong.
Hai thấy Khương Lê, đều giật , cùng cúi hành lễ.
Khương Lê thấy họ lộ vẻ mặt vội vàng, sắc mặt nghiêm trọng, hai chắc chắn việc gấp, bèn mỉm gật đầu, : “Các cứ việc , tự tìm chủ tử của các .” Nói xong bèn đẩy cửa phòng.
Trong phòng đèn sáng rực rỡ, Hoắc Giác khoác một chiếc áo ngoài màu đen, ghế bành bàn sách. Thấy Khương Lê , vẻ mặt lạnh lùng của lang quân lập tức dịu , ấm áp : “Sao nàng qua đây?”
Khương Lê tươi, : “Đã lâu xem luyện chữ, hôm nay thể luyện chữ cùng một lúc ?”
Từ khi Vệ Xuân đến thành Đồng An, Khương Lê ít khi để Hoắc Giác dạy nàng chữ. Vệ Xuân nét chữ nhỏ trang nhã , tất nhiên Khương Lê chạy học với nàng , thỉnh thoảng mới quấn lấy Hoắc Giác cùng luyện chữ.
Thiếu nữ chuyện, trong ánh mắt còn mang theo nụ , như ánh nắng ấm áp của ngày xuân, khiến mềm lòng.
Hoắc Giác tất nhiên là đồng ý, dậy đón lấy chiếc đèn lồng trong tay nàng, đặt lên bàn nhỏ, đó mới lấy giấy, nghiên, mực, đưa bút cho Khương Lê.
Trước nàng luyện chữ là để thể mài mực cho Hoắc Giác, thục nữ hầu hạ bên cạnh (*). Bây giờ ngược , đều là mài mực cho nàng, bầu bạn cùng nàng luyện chữ.
(*) Nguyên văn là “Hồng tụ thêm hương” (红袖添香): Ngày xưa thư sinh sách thường mỹ nữ bầu bạn.
Nghĩ từ khi nàng lấy , nàng nuông chiều càng ngày càng kiều diễm.
Khương Lê một bài thơ trong Kinh Thi, chính là bài《Ký Túy》mà Hoắc Giác từng cho nàng khi đặt tên tự cho nàng.
Chữ của nàng bây giờ trông khá, còn là những nét chữ mềm yếu như . Tuy thể mỗi nét mỗi nét đều chứa đựng khí khái cứng rắn như Vệ Xuân và Hoắc Giác, nhưng ít nhất cũng là những chữ thể cho vui mắt.
Khương Lê chăm chú, Hoắc Giác cũng chăm chú, đang chữ, mà là đang .
Hôm nay tiểu nương tử mới gội đầu, mái tóc còn ẩm buông xuống eo, chỉ dùng một cây trâm gỗ cài lỏng lẻo, đuôi cây trâm gỗ đó khắc hai chữ Tĩnh Gia, rõ ràng là cây trâm tặng nàng trong lễ cài trâm.
Lông mi dài rủ xuống, môi đỏ hé mở, thở tràn ngập mùi hương hạnh, quyến rũ mà tự .
Luyện hai khắc, Khương Lê định đặt bút xuống, một thể ấm áp đột nhiên áp sát lưng, Hoắc Giác nắm lấy tay nàng, khẽ : “Có bốn chữ đúng, để nắm tay nàng một .”
Hắn áp sát nàng quá gần, thở ấm nóng phả vành tai nàng, mỗi lướt qua, tim Khương Lê đập loạn một nhịp, suýt nữa cầm vững cây bút lông sói trong tay.
Hoắc Giác nắm tay nàng, chậm rãi giấy, một lúc , nhấc bút lên, khẽ hỏi bên tai nàng: “Đã rõ ?”
Khương Lê “Ừm” một tiếng, cúi đầu như chim cút, má dần dần nóng lên, vô thức bỏ qua cảm giác kỳ lạ ở vùng eo và mông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-82.html.]
Trong phòng nến cháy lặng lẽ.
“Tách” một tiếng, một giọt mực đen từ đầu bút nhỏ xuống giấy.
Hoắc Giác khẽ thở dài, đặt bút xuống, xoay nàng , bế lên, đặt lên bàn.
“A Lê sợ gì ?” Hoắc Giác cụp mắt nàng, ngón tay dài quấn lấy đuôi tóc nàng, khẽ vuốt ve, : “Ta sẽ động nàng ở đây .”
Hắn nàng thẹn thùng, kìm hôn nàng trong thư phòng, lẽ hôn mạnh, nàng đến đưa canh cho mấy ngày liền, đều là sai Đào Chu mang đến.
Hiện tại mỹ nhân trong lòng, tuy sôi sục thể khống chế, khó kìm lòng nổi, nhưng cũng ép nàng ân ái với ở đây.
Khương Lê ngăn thẳng thắn như , mặt đỏ hơn cả ngọn nến bàn nhỏ.
Nàng ngước mắt lên, đôi mắt ẩm ướt phản chiếu khuôn mặt .
Hắn điển trai, xương chân mày cao, mắt sâu thẳm. Lúc khóe môi cong lên, nụ nhạt dịu vẻ lạnh lùng thường trực, như tiên nhân đày xuống trần gian.
Khương Lê nắm lấy vạt áo , giọng mềm mại : “Ta sợ vui. Hoắc Giác, đang tự giận , đúng ?”
Thực vốn thể hiện cảm xúc ngoài, thường ít khi nhận sự đổi trong tâm trạng của .
Khương Lê thể vui, cũng đang tự giận .
Sau khi thành với , nàng phát hiện , chỉ cần nàng thương, đầu tiên trách chính là bản .
Hoắc Giác chằm chằm khuôn mặt rạng rỡ của tiểu nương tử, đôi mắt đen láy, một hồi lâu mới dịu dàng : “. Ta giận bảo vệ nàng.”
Khương Lê tưởng về chuyện tối nay, vội : “Chàng bảo vệ mà. Khi đó định bắt , chính dùng hạt dẻ đánh bật tay , mới bắt .”
Tiểu nương tử ngước mặt, với nụ rạng rỡ, lúm đồng tiền ở khóe môi thoáng lộ , vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Hoắc Giác, giỏi quá.”
Tim Hoắc Giác đập mạnh, cúi , ôm chặt nàng, mũi cọ mái tóc mềm mại của nàng, khẽ nhắm mắt .
Không .
Hắn bảo vệ nàng.
Kiếp khi Tuyên Nghị bắt , nàng kiên quyết dứt khoát nhảy xuống cái giếng khô trong trang viên.
Khi đến nơi, quá muộn.
Hắn thậm chí còn kịp với nàng, ngày đó là lời giận dỗi, từng ghét nàng, cũng từng hối hận vì quen nàng, cũng giống như nàng, thích nàng, từ lâu .