Sau khi Hà Chu và Hà Ninh rời , Hoắc Giác ở thư phòng một lát mới về phòng ngủ.
Trong phòng thắp đèn, tối om, chỉ ánh sáng mỏng manh từ hai chiếc đèn lồng treo ngoài hành lang hắt qua cửa sổ.
Bên trong màn che hé mở, tiểu nương tử chỉ mặc một lớp áo đơn mỏng đang ngủ say, tóc đen xõa tung, gương mặt yên bình.
Hoắc Giác lẳng lặng bên giường , đợi cho lạnh tan bớt mới cởi áo ngoài lên giường.
Có lẽ nãy nàng mệt lắm .
Bình thường giường, luôn nghĩ đến việc nàng mới đầu nếm trải chuyện ân ái, nên còn kiềm chế . đêm nay lẽ vì cảm nhận tâm trạng khác thường của , tiểu nương tử chủ động hơn bao giờ hết, cố nén e thẹn, gọi “Hoắc Giác” từng tiếng một.
Gọi đến cuối cùng, giọng nàng khàn đặc, cũng đẩy lý trí của đến bờ vực.
Nằm xuống bên cạnh nàng, Hoắc Giác nỡ nhắm mắt, ngón tay dài cầm một lọn tóc của nàng, từ từ vuốt ve, ánh mắt dò xét từng tấc từng tấc đường nét gương mặt nàng, như thể bao giờ đủ. Nàng như .
chỉ một thấy sự của nàng, đôi khi thật sự giấu nàng , cho khác thấy nàng, cũng để khác thèm nàng.
như nàng sẽ vui.
Và cả đời , chỉ nàng vui vẻ, nàng bình an thuận lợi, nàng gặp tai ương, nàng cả đời chỉ , nàng ngọt ngào gọi “Hoắc Giác”, cả đời.
Trong bóng tối, khẽ thì thầm “A Lê”.
Tất nhiên Khương Lê thấy tiếng thì thầm của , thở đều đặn, ngủ say sưa, khóe miệng khẽ cong lên, rõ ràng là đang mơ một giấc mộng .
Hoắc Giác đưa đầu ngón tay chạm nhẹ lúm đồng tiền ở má nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, đó ôm nàng lòng, chân tay quấn lấy nàng, từ từ nhắm mắt .
***
Khương Lê ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy thì lưng mỏi chân nhức.
Đào Chu phòng trong, thoáng thấy những vết đỏ khắp làn da trắng như tuyết lớp áo trong lỏng lẻo của nàng, vội cụp mắt xuống, thầm nghĩ trong lòng, thang thuốc bổ âm dưỡng nhan chắc uống hàng ngày thể thiếu.
Khương Lê suy nghĩ của nha nhà , khi rửa mặt xong bèn hỏi thăm về Hoắc Giác.
Đào Chu giúp nàng búi tóc, với giọng trong trẻo: “Công tử ngoài từ sáng sớm, là đến ngoại thành một chuyến, đến tối mới về phủ.”
Hầu như ngày nào Hoắc Giác cũng ngoài, Khương Lê quen lấy lạ, khi ăn sáng xong thì đến viện phía Đông tìm Vệ Xuân.
Còn vài ngày nữa là đến Tết, đây là cái Tết đầu tiên của họ ở Thịnh Kinh, đương nhiên chuẩn cẩn thận.
Đón một cái Tết , sang năm mới việc mới thuận lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-85.html.]
Chỉ tiếc là, lẽ và A Lệnh thể đón Tết cùng họ. Khương Lê giờ chỉ mong họ thể Kinh thành Tết Nguyên Tiêu.
Hôm qua ở Phi Tiên lâu xảy chuyện như , Khương Lê cũng từ bỏ ý định ngoài.
Cả ngày hôm nay nàng hầu như ở lì trong viện phía Đông, bàn bạc về những vật dụng cần mua cho Tết cùng Đồng ma ma, lập xong danh sách, sai mua, mới thấy yên tâm.
Những ngày đó nàng khỏi cửa, cùng Vệ Xuân dẫn các nha bà v.ú trong nhà cắt hoa giấy dán cửa sổ, đêm đến khi Hoắc Giác về, nàng còn kéo câu đối Tết cho nàng.
Chữ của vốn , lên câu đối để trang trí ngoài cửa là nhất. Cứ như , trong sự bận rộn tất bật, cuối cùng cũng đến ngày cuối cùng của năm Thành Thái thứ năm.
Ngày hôm nay, khắp phủ treo đầy đèn lồng đỏ thắm, ai ai cũng mặc áo cát tường, giăng đèn kết hoa, vui vẻ hân hoan.
Khương Lê chuẩn cho Hoắc Giác một bộ áo cát tường màu xanh ngọc, thêu cảnh ngư tiều canh độc, ngụ ý đỗ đạt Trạng nguyên.
Dáng của vẻ cao thêm một chút, Khương Lê mặt , chỉ đến ngang vai, để chỉnh cổ áo cho , còn nhón chân lên.
Đợi mặc xong xuôi, Khương Lê lùi một bước, nghiêng đầu , ánh mắt giấu vẻ kinh ngạc.
Hoắc Giác bình thường thích mặc áo màu đơn giản, là áo vải màu trúc xanh, bây giờ phần nhiều là lụa Hàng Châu màu trắng màu đen, như màu xanh ngọc rực rỡ thế , ngoài bộ áo cưới mặc lúc thành , nàng từng thấy mặc.
Phải rằng, nam tử bình thường mặc màu như thế , chỉ mặc nổi, mà trông còn dung tục.
Hoắc Giác khác.
Ngũ quan của sâu sắc tuấn mỹ, dáng cao gầy thanh thoát, mặc bộ áo , khí chất cao quý bẩm sinh bỗng nhiên thêm chút khói lửa nhân gian.
Không còn giống như tiên nhân đày xuống trần thể với tới, mà như cây trúc phú quý nơi trần thế.
Hoắc Giác nàng vốn thích dung mạo của , thấy nàng chăm chú chớp mắt, bèn yên, mặc cho nàng .
Hắn thích trong mắt nàng chỉ .
Khương Lê một lúc lâu : “Chàng đến chính sảnh tìm a tỷ và Tô lão gia , áo sẽ qua.”
Nói nàng định gọi Đào Chu phòng, nhưng kịp mở miệng, Hoắc Giác kéo lòng.
“Ta cho nàng.” Lang quân , tay trượt xuống eo nàng.
Khương Lê vội giữ c.h.ặ.t t.a.y đang cởi đai lưng của nàng, hoảng hốt : “Để Đào Chu là .”
“A Lê là sợ bằng Đào Chu ?” Hoắc Giác nhướn mày, giọng điệu vi diệu: “Mỗi khi xong việc chẳng đều là mặc áo cho nàng ?”
Mặt Khương Lê lập tức đỏ bừng lên.