Bà v.ú phía xách hành lý , Khương Lê quan sát vẻ mặt của , cứ cảm thấy điều gì đó khác thường.
Dương Huệ Nương vốn tính tình sảng khoái, Tôn thủ lĩnh hộ tống con bà đến Thịnh Kinh, theo tính cách của bà , dù thế nào cũng sẽ lịch sự cảm ơn Tôn thủ lĩnh.
Sao bây giờ như điều gì bất hòa, tránh mặt , thật là kỳ lạ.
“Đứng ngây đó gì? Mẹ mệt , mau đưa trong nghỉ ngơi một lát.” Dương Huệ Nương thúc giục.
Khương Lê đành thi lễ với Tôn Bình từ xa, mới dẫn Dương Huệ Nương viện phía Đông.
Tòa nhà chia thành chính viện và hai viện phía Đông Tây, viện phía Tây hai căn phòng dành cho Tô lão gia và Phương thần y ở, viện phía Đông là nơi ở của Vệ Xuân, hiện còn một bộ phòng đang bỏ trống.
Căn phòng trống đó Khương Lê dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn cho Dương Huệ Nương ở. Còn Khương Lệnh, dù nam nữ phân biệt, đương nhiên thể ở viện phía Đông , nên cho đến ở cùng với Tô lão gia.
Ngày đầu tiên Khương Lê đến Hoắc phủ, còn cảm thấy tòa nhà thật sự quá lớn, dễ quản lý. khi Dương Huệ Nương và A Lệnh đến, thấy nhỏ quá.
Thảo nào Hoắc Giác với nàng, sẽ đổi cho nàng một tòa nhà lớn hơn.
Khương Lê dẫn Dương Huệ Nương sân trong viện phía Đông, thấy Vệ Xuân mặc áo choàng đỏ thẫm, ôm một chiếc lò sưởi tay to bằng nắm đ.ấ.m cây mai, gọi một tiếng “Dì Dương”.
Nói , về phía hai con. Áo choàng đỏ thẫm gió thổi bay một góc, lộ áo váy trắng như hoa lê bên trong, xinh thướt tha, dáng thanh tao.
Dương Huệ Nương vốn ấn tượng với Vệ Xuân, vội : “Ngụy cô nương, nhà chuyện, ngoài gió to, đừng để lạnh.”
Vệ Xuân gật đầu , cùng họ phòng khách.
Trong phòng khách đốt hương hoa lê thoang thoảng, Đồng ma ma dẫn các nha dâng , mang bánh điểm tâm lên, đó nhẹ nhàng đóng cửa, lui ngoài, để ba trong phòng chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-91.html.]
Dương Huệ Nương vốn nhiều với thích, nắm tay Vệ Xuân một hồi lâu, khi đến Thịnh Kinh, Vệ Xuân ở Hoắc phủ, tưởng nàng rời khỏi phủ Định Quốc Công, nữa, còn hết sức vui mừng cho nàng .
“Con yên tâm, dì Dương nhất định sẽ tìm cho con một phu quân thật thà đắn. Cô nương như con, bao nhiêu tranh cưới về chính thất phu nhân.”
Vệ Xuân Dương Huệ Nương hiểu lầm.
nghĩ đến tên Tiết Vô Vấn đến giờ vẫn đến đón nàng , nàng cũng giải thích gì, chỉ gật đầu “Vâng”.
Khương Lê uống hai chén , thấy càng càng cao hứng, khỏi thắc mắc, nãy bà còn mệt, về phòng nghỉ ngơi. Chớp mắt một cái kéo a tỷ ngừng, thấy mệt mỏi, rõ ràng là mệt.
Thật là kỳ lạ.
***
Màn đêm buông xuống, bóng cây chập chờn.
Sau khi sắp xếp thỏa cho Dương Huệ Nương và A Lệnh, Khương Lê trở về phòng chính tắm rửa, khi từ phòng tắm , Hoắc Giác về, đang giường thấp sách.
Thấy nàng , bèn đặt sách xuống, đón lấy khăn trong tay nàng một cách đầy thành thạo, giúp nàng vắt khô tóc.
Không đầu Hoắc Giác giúp nàng vắt tóc, nắm bắt lực nặng nhẹ , cũng kém hơn Đào Chu.
Khương Lê thoải mái nhắm mắt , đợi đến khi tóc vắt khô một nửa, mới giật lấy khăn trong tay , : “Được .”
Hoắc Giác kéo một chậu than đến bên giường, bế nàng lên, cùng xuống giường, : “Vừa Tôn thủ lĩnh với , ở phủ hộ vệ.”
Khương Lê đang thoải mái cuộn trong lòng , khỏi thẳng dậy, ngạc nhiên : “Tôn thủ lĩnh cần tiêu cục nữa ?”
Không trách nàng ngạc nhiên, Long Thăng tiêu cục của Tôn Bình ở thành Đồng An danh tiếng nhỏ, ngay cả những cô nương khuê các từng tiếp xúc với tiêu cục như Khương Lê cũng .
Nghe Tôn thủ lĩnh từ thuở trẻ là cao thủ võ lâm, khi rời khỏi giang hồ cùng một nhóm hảo hán chung chí hướng xây dựng Long Thăng tiêu cục, hộ tống hơn mười năm.