Thời gian thấm thoát đến Tết Nguyên Tiêu.
Triều Đại Chu sùng bái Phật pháp, thời bấy giờ coi trọng việc “thắp đèn cúng Phật” ngày rằm tháng Giêng.
Thành Thái Đế đăng cơ trị vì sáu năm, là vị Hoàng Đế sùng bái Phật pháp nhất của Đại Chu, cứ mỗi ngày mùng một và rằm đều thỉnh trụ trì chùa Đại Tướng Quốc cung tụng kinh. Đến đêm Nguyên Tiêu, đèn Phật trong cung sẽ thắp lên từng chiếc một, xa xa , cả Hoàng cung như đang tắm trong biển lửa.
Canh ba giờ Tỵ, buổi triều sớm, Tiết Vô Vấn bước xuống từ bậc thang cẩm thạch trắng điện Kim Loan, từ xa thấy Triệu Bảo Anh tươi dẫn một vị tăng lữ gương mặt hiền từ chậm rãi đến cầu Kim Thủy.
Vị tăng lữ mặc áo cà sa đỏ thẫm, giữa trán một nốt ruồi Quan Thế Âm, tay cầm một chuỗi tràng hạt gỗ, toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục.
Tiết Vô Vấn nheo mắt, bước chân chậm .
Tiểu thái giám bên cạnh theo ánh mắt của , liếc thấy cầu Kim Thủy, vội vàng nịnh bợ: “Đêm nay Thánh thượng thỉnh Viên Huyền pháp sư cung giảng Phật pháp, nô tài Viên Huyền pháp sư sẽ tụng kinh trong cung suốt bảy ngày bảy đêm, sẽ tạo phúc cho bao nhiêu nữa.”
Viên Huyền pháp sư, trụ trì chùa Đại Tướng Quốc, cũng chính là lão hòa thượng xem mệnh phượng hoàng cho Vệ Xuân khi nàng chào đời.
Tiết Vô Vấn khẽ , : “Viên Huyền pháp sư quả là nhàn rỗi.”
Tất nhiên đây là đầu tiên gặp lão hòa thượng .
Một năm bao nhiêu Thành Thái Đế thỉnh vị trụ trì chùa Đại Tướng Quốc cung, nếu giảng Phật pháp thì cũng là tụng kinh giải nạn.
Tiết Vô Vấn tin Phật, cũng tin chuyện kiếp kiếp . Người đời coi Viên Huyền như bậc cao tăng đắc đạo màng thế tục, ngay cả Thành Thái Đế cũng lễ độ với ông.
trong mắt Tiết Vô Vấn, con lừa già trọc chính là kẻ giúp Hoàng gia cướp thê tử của .
Vì , mỗi gặp Viên Huyền, đều thái độ .
Viên tiểu thái giám ý châm biếm trong lời của , lập tức sợ dám lên tiếng, vội đổi sang vẻ mặt tươi , cúi theo bước chân của Tiết Vô Vấn.
Hai họ , Triệu Bảo Anh dẫn Viên Huyền pháp sư đến thềm dài, đang định bước lên bậc thang, bỗng thấy Viên Huyền pháp sư dừng bước, tràng hạt, về phía cửa cung.
“Đại sư gặp quen ?” Triệu Bảo Anh híp mắt hỏi.
Viên Huyền chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu sắc trời, lắc đầu, chắp tay : “A Di Đà Phật.”
***
Ra khỏi cửa Phụng Thiên, Tiết Vô Vấn nhận chiếc áo choàng do Ám Nhất đưa tới, bước lên xe ngựa, hỏi: “Vương Lục Nương khởi hành về Doanh Châu chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-93.html.]
“Vâng, Ám Nhị tự đưa Vương cô nương khỏi cổng thành.” Ám Nhất đảo mắt lén Tiết Vô Vấn.
Nghe Ám Nhị , khi Vương Lục Nương rời , ngóng chờ Thế tử tiễn biệt. Thế tử thì thật, ở Ngọc Kinh lâu một đêm, cũng để lời nào cho vị tiểu thư .
Thật là vô tình quá.
Tiết Vô Vấn Ám Nhất với vẻ nửa nửa , : “Lại đang âm thầm chỉ trích ?”
Tên ám vệ của , võ công , đầu óc cũng khá linh hoạt, chỉ là thường ngày quá thích xem tuồng, nội tâm còn phong phú hơn cả đào kép sân khấu.
Ám Nhất thì nổi da gà, vội vàng : “Không, tuyệt đối . Thuộc hạ chỉ đang nghĩ, hôm nay cần sắp xếp đón Ngụy di nương về phủ Định Quốc Công ?”
“Không cần, hai ngày nữa sẽ tự đón nàng .” Tiết Vô Vấn vươn tay gõ gõ bàn, nhớ đến lời Hoắc Giác với ở Ngọc Kinh lâu tháng , đôi mắt đào hoa chợt lạnh lẽo: “Tiểu tử hai ngày nay?”
Ám Nhất mãi mới phản ứng “tiểu tử ” trong miệng Thế tử là về Hoắc Giác, vội đáp: “Hai ngày Hoắc công tử rời Thịnh Kinh, đến thành Lâm An.”
Thành Lâm An.
Nếu giấc mơ mà Hoắc Giác thật sự thể dự đoán tương lai, thì đêm nay thành Lâm An sẽ biến cố bất ngờ.
Tiết Vô Vấn khẽ gật đầu, vén tấm rèm dày, phố Trường An nhộn nhịp, hạ giọng dặn dò: “Cử vài đến thành Lâm An, theo dõi kỹ càng, đừng để thương.”
***
Hoắc Giác dẫn Hà Chu rời thành hai ngày .
Khương Lê và thành lâu, đây là đầu tiên xa . Dù chỉ xa vài ngày, nhưng vẫn cảm thấy nỡ.
Khi xuất phát, nàng nắm tay Hoắc Giác dặn dò ân cần nửa ngày, như thể sắp xa, cả năm nửa năm gặp .
Khuôn mặt cô nương giấu cảm xúc, Hoắc Giác xoa nắn bàn tay mềm mại của nàng, dịu dàng dỗ dành: “Hai ngày nữa sẽ về ngay, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, nếu nàng dẫn và A Lệnh xem hội đèn, nhớ dẫn theo Hà Ninh và Vân Chu bọn họ theo.”
Vân Chu chính là cô nương tên Nhị Nha do Thẩm Thính gửi đến, Khương Lê mới , bốn bọn họ đều chút công phu quyền cước, vì mới Thẩm Thính chọn gửi đến bên cạnh nàng.
Khương Lê lời Hoắc Giác, gật đầu đáp: “Chàng yên tâm, xung quanh nhiều như cùng, sẽ xảy chuyện gì . xa, hết sức cẩn thận.”
Hoắc Giác lặng lẽ nàng, giơ tay nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng, kéo nàng lòng, : “A Lê cho một chiếc đèn bình an nhé.”
Trước đây nàng từng cho một chiếc đèn bình an hình hoa sen, nhờ đưa cung, trao cho . lúc đó nhận, chiếc đèn bình an đó đưa cung thế nào thì gửi về quán rượu Dương Ký y như .