Bác sĩ Trần lái xe về, cách khu chung cư một con đường, ông liếc ngoài cửa sổ, còn tưởng là nhầm, thì tại thanh niên đang chạy đường giống con trai đến thế chứ?
Ông bấm còi thử nhắc nhở.
con trai vẫn sang bên lấy một cái. Không còn cách nào khác, ông đành hạ cửa kính xuống và gọi to: “Trần Khoát!”
Trần Khoát chạy nhanh, tiếng gió gào thét bên tai, cũng tại đột nhiên chạy như , nhưng cả đều nóng ran, dường như chỉ cách mới thể diễn tả niềm vui và sự phấn khích trong lòng.
“Trần Khoát!!”
Tiếng gọi liên tục từ ông bô, gần như vỡ giọng, cuối cùng cũng đến tai Trần Khoát. Anh dần dần dừng , thở gấp, n.g.ự.c phập phồng, đầu . Một chiếc xe màu trắng xuất hiện trong tầm mắt. Anh cúi đầu đợi thở định bước đến, bố đang về nhà, chỉ bên cửa xe cúi ghế lái: “Bố.”
“Không đeo tai ?” Bác sĩ Trần ngạc nhiên, “Sao gọi con mãi mà thấy thế? Lên xe .”
“Dạ.”
Trần Khoát mở cửa xe ghế phụ, thường ngày mỗi lên xe đều lập tức thắt dây an , nhưng hôm nay chút mất tập trung.
“Dây an .” Bác sĩ Trần lên tiếng nhắc nhở.
“... Vâng.” Trần Khoát với tay kéo dây, nghiêng cài .
Chiếc xe khởi động, rẽ ở ngã tư, thêm hai trăm mét nữa là đến cổng khu chung cư. Thanh chắn từ từ nâng lên, một lát xe đỗ ở chỗ đậu tòa nhà. Đêm khuya, hai bố con bước xuống xe, một một về phía tòa nhà.
“Cậu con đặt một chiếc xe mới, chiều mai mời ăn cơm.” Bác sĩ Trần nhớ đến chuyện chính, “Ăn xong con sẽ đưa con đến trường, kịp giờ.”
Trần Khoát nhíu mày, trực tiếp từ chối: “Con , con hẹn với... bạn học , con việc.”
“Là Phí Thế Kiệt ?” Giọng điệu của bác sĩ Trần tự nhiên, “Vậy thì gọi thằng bé cùng luôn, cũng ngoài gì cả.”
“Không .” Để ngăn bố tiếp tục hỏi, mất tự nhiên , “Dù thì con cũng .”
Thấy bộ dạng con trai ấp úng như , bác sĩ Trần thầm ha hả hai tiếng trong lòng, còn thể là bạn học nào nữa, chẳng là Phí Thế Kiệt Vương Tự Nhiên rủ nó chơi game ?
Lúc , Trần Khoát cảm nhận điện thoại trong túi rung lên một cái. Anh khẽ dừng , lấy xem, nhưng bố ngay bên cạnh, nên đành bực bội nhấn nút thang máy, lâu thế, về phòng thật sớm cơ.
“... Giảm áp lực thì .” Bác sĩ Trần vẫn đang dùng lời sâu sắc khuyên nhủ con trai, “ cũng chừng mực, thi xong con thư giãn thế nào cũng , nhưng trong thời điểm quan trọng để tuột mất dây xích...”
Trần Khoát tập trung bộ sự chú ý chiếc điện thoại trong túi.
Anh ngẩng đầu chằm chằm con đang giảm dần, vẻ mặt nghiêm túc. Anh nghĩ, chắc là cô nhắn tin đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-132.html.]
“... mà sức khỏe thể và tinh thần vẫn là quan trọng nhất.” Bác sĩ Trần thấy con trai đang chăm chú lắng , cảm thấy an ủi phần nào, “Việc học hành cứ cố gắng hết sức, phần còn thì để mặc phận quyết định, nhưng theo kinh nghiệm của bố, thì phận sẽ phụ lòng cố gắng hết sức .”
Bước thang máy, Trần Khoát chằm chằm con đang tăng lên, tầng một, tầng hai, mà lâu thế, nếu cầu thang bộ thì bây giờ về đến nhà .
“Những gì bố , con ghi tạc trong lòng ?”
“Dạ .”
Trong lòng bác sĩ Trần cảm thấy thoải mái hẳn, con trai cũng khá hiểu chuyện, ít nhất thì lời của ông thì vẫn chịu .
Chơi game cũng chẳng cả, áp lực học hành của con trẻ lớn như thế, thành tích cũng giảm sút, còn kiềm chế và tự giác, thì tại tước con đường giải tỏa áp lực của con chứ?
Vừa bước nhà, Trần Khoát giày xong lập tức chui nhà vệ sinh. Đóng cửa , dựa cửa, lấy điện thoại , mở lên . là cô nhắn tin thật: [Tớ về đến nhà, còn thì ?]
Anh gõ phím trả lời: [Tớ cũng về.]
Tin nhắn của cô lập tức hiện lên: [Nghỉ ngơi sớm một chút nhé, ngày mai gặp ~]
Chương Vận Nghi về nhà, việc đầu tiên là cất cặp sách mà là lao bếp, lấy dâu tây mà Trần Khoát mua cho cô bỏ chậu rửa. Lúc nãy cô nhịn mãi, một cái bánh mì no , uống sữa chua xong càng đói hơn, món đúng là k1ch thích vị giác thật.
Cô để một nửa dâu tây cho bố , cầm đ ĩa dâu chạy biến phòng, miệng nhai dâu, tay mở tin nhắn của , xem xong chỉ bật .
Một chữ “ừ” đơn giản hết, lắm, quá tuyệt!
TBC
Lạnh lùng thế cơ ?
Hình như thích trò chuyện với cô lắm...
Cô trợn trắng mắt, nhưng ai bảo ăn của thì ngoan ngoãn chứ, đ ĩa dâu tây ngọt lịm là do mua mà. Nghĩ , cô bật , sợ bà Doãn thấy nên vội vàng bịt miệng, tất cả ý đều tràn từ đôi mắt.
...
Trần Khoát tắm xong trở về phòng, bàn học, điện thoại, cô vẫn trả lời. Anh thất thần mà lau tóc, vứt khăn lên ghế, bấm gọi cho Phí Thế Kiệt. Khi bên bắt máy, hỏi: “Các về nhà ?”
“Chắc chắn , là , quá 10 giờ về nhà, sẽ đánh gãy chân mất!”
“Ừ.”
Trần Khoát đáp qua loa, nghiêng đầu kẹp điện thoại vai, từ tốn mở gói đồ.
Phí Thế Kiệt hỏi: “Bên tiếng gì thế?”