Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-06-10 14:50:52
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay cả Trần Khoát cũng sững . Đây là đầu tiên thấy cô như .

 

...” Ngô Sảng trợn tròn mắt. Cậu nào ngờ sự việc thành thế chứ? “ ...”

 

“Không với Lý Gia Việt?” Sắc mặt Chương Vận Nghi tối sầm. Cô cực kỳ ghét mấy kẻ chuyện mà cần suy nghĩ. là thèm đòn mà. Miệng mồm thế dành để học từ vựng, học công thức ? Suốt ngày chỉ đặt điều khác, thà đem quyên góp còn hơn.

 

Ngô Sảng cảm thấy còn oan hơn cả Đậu Nga (*) nữa!

 

(*) Đậu Nga: Nhân vật chính trong vở kịch cổ điển Trung Quốc “Nỗi oan Đậu Nga”, tượng trưng cho những oan khuất.

 

Cậu cũng sốt ruột: “ với , nhưng câu đó tự nghĩ ...”

 

“Vậy thì là ai ?” Chương Vận Nghi trừng mắt lườm một cái, “Đừng lắp bắp, rõ ràng !”

 

Trần Khoát cũng giật giọng điệu nghiêm khắc của cô. Anh vô thức sang, hẳn là cô đang tức giận, chân mày nhíu chặt, nhưng ánh mắt sáng rực như một ngọn lửa đang bùng cháy, tràn đầy sức sống.

 

Mọi chuyện diễn quá nhanh, nhanh đến mức Ngô Sảng kịp suy nghĩ gì khác. Bị cô ép hỏi như , theo phản xạ mà lập tức khai hết: “Là Hứa Hàng! Cậu với với lớp trưởng lớp ... Ừm, cái đó...”

 

Oan quá!!!

 

Cậu tận mắt thấy , cùng lắm chỉ là lúc hỏi Lý Gia Việt xem KTV giảm giá , thì tiện miệng nhắc nhở một câu thôi mà.

 

Ai ngờ rằng gặp tai bay vạ gió như thế chứ. là oan hơn cả oan mà! Sao trời còn đổ tuyết nữa?!

 

“Hứa Hàng là ai nữa?” Chương Vận Nghi ép hỏi, “Gọi tới đây cho . Nếu đến, mà cũng đến, thì tự hiểu …”

 

Có những lời cần rõ nhưng ai cũng hiểu.

 

Mấy trai mười bảy mười tám tuổi vẫn dễ xử lý lắm.

 

Nghe , Ngô Sảng đành đáp: “…Biết .”

 

Cậu chọc ai chứ? Cái bạn Chương Vận Nghi trông thì dịu dàng nhẹ nhàng lắm, dữ như thế chứ! Cậu dám gọi Hứa Hàng đến ? Bây giờ chỉ tống cái chuyện càng nhanh càng . Cậu vô tội mà, ok?

 

Thấy Ngô Sảng hợp tác, Chương Vận Nghi cũng tạm hài lòng.

 

Ngô Sảng ủ rũ cúi đầu bước .

 

Chương Vận Nghi bỗng nhớ gì đó, lớn giọng nhắc nhở: “Dẫn cả đến đấy! Nếu một trong hai mặt, sẽ tận lớp lôi đấy.”

 

Trần Khoát lặng lẽ nghiêng đầu, che nụ sắp nhịn nổi.

 

là kỳ lạ, thấy Chương Vận Nghi thú vị quá.

 

Anh khác khi gặp chuyện thì sẽ xử lý như thế nào, nhưng nếu là , chắc chắn sẽ mặc kệ. mà cô thì chỉ sức mà còn cả dũng khí để chặn ngay tại đây.

 

“Lớp trưởng, cái gì ?”

 

Đôi mắt sáng ngời của Chương Vận Nghi chăm chú lớp 11, thấy Trần Khoát phản ứng, lập tức tò mò sang về phía . Đến lúc đó, cô mới phát hiện vai đang rung lên, đang .

 

Trần Khoát bắt quả tang nhưng chẳng hề thấy ngượng ngùng chút nào, chọn cách ăn ngay thật: “Bây giờ ai xui xẻo hơn ai nữa.”

 

Chương Vận Nghi hiểu ý trong lời của , vốn dĩ đang tức Ngô Sảng nên mặt mày cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng , cô cũng phì .

 

Hai ở lối cầu thang, , một cái.

 

Cô trả lời câu hỏi : “Tất nhiên là tớ xui xẻo hơn !”

 

Ai mà chẳng thấy thương cô chứ?

 

thì ăn linh tinh, kẻ nóng đầu thiếu suy nghĩ, cuối cùng kéo cô rắc rối.

 

Thôi , ông chủ cũng xui xẻo, nhưng vẫn là cô xui xẻo nhất.

 

Ngô Sảng viện cớ khác để dụ Hứa Hàng ngoài. Hứa Hàng vẫn mơ màng chẳng hiểu gì. Đến khi tới cầu thang, thấy Chương Vận Nghi và Trần Khoát đó vui vẻ, chợt khựng , trong đầu còn suy nghĩ: Hai cũng gan thật, dám công khai yêu đương như . gạt bỏ cảm giác chua chát trong lòng, định lướt qua họ để xuống cầu thang thì thấy giọng Ngô Sảng nho nhỏ bên cạnh: “ gọi , thể ?”

 

Nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương bất lực của Ngô Sảng, hệt như Chương Vận Nghi là đầu gấu, còn Trần Khoát là vệ sĩ của cô .

 

Hứa Hàng kinh ngạc, phát hiện Ngô Sảng đang với Chương Vận Nghi, cả lập tức rối tung.

 

Khoan , chuyện gì đây?

 

“Ai thể ?” Chương Vận Nghi lập tức đổi sắc mặt, giọng điệu chẳng còn dịu dàng như lúc nãy khi chuyện với Trần Khoát nữa. “Cậu là Hứa Hàng đúng ? Ngô Sảng chính bảo , rõ ràng bậy bạ cái gì , cần nhắc nhỉ?”

 

Hứa Hàng Ngô Sảng với ánh mắt khó hiểu đầy kinh ngạc.

 

Ngô Sảng cũng khó chịu: “Không bảo ? Hôm mới học kỳ nghỉ Quốc khánh ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-63.html.]

Hứa Hàng như cả tá dấu chấm hỏi đầu. Cậu vốn nhát gan, nếu thì từ hồi lớp 11 chẳng Chương Vận Nghi mắng một câu mà co rúm như thế. “… …”

 

“Cậu cái gì mà !” Chương Vận Nghi chịu nổi kiểu như thế , “Lại là ai đúng ? Yên tâm, thời gian đấy. Cậu cho là ai, dẫn tìm đó!”

 

Hôm nay cô quyết bám theo đến cùng, nhất định tìm nguồn cơn chuyện.

 

Hứa Hàng ấp úng, chuyện rõ ràng, thật từ ai khác cả. bây giờ cũng thể bịa bừa một cái tên , bởi vì Chương Vận Nghi là nghiêm túc, chỉ cần , cô chắc chắn sẽ tìm đó đến tận nơi.

 

Cậu dối kiểu gì bây giờ?

 

Cậu chỉ thể phức tạp Trần Khoát một cái, thêm một cái.

TBC

 

Chương Vận Nghi theo ánh mắt sang, chạm đôi mắt mờ mịt của Trần Khoát.

 

Trần Khoát Chương Vận Nghi chằm chằm, tim bỗng chột , bước lên , nhíu mày với Hứa Hàng: “Cậu cái gì đấy?”

 

Hứa Hàng mím môi, mặt hiện rõ vẻ “Thôi , nữa, vạch trần nữa, thế ?”

 

Ngô Sảng: “?”

 

Ôi trời, khi nào là trò “ ăn cướp la làng” ? Quả nhiên, cái là ngay trai dạng , còn là kiểu cáo già đầy mưu mô nữa chứ!

 

Chương Vận Nghi: “??”

 

Trần Khoát cho khó hiểu, nhưng ngay đó cảm thấy bực, giọng điệu trầm xuống, sắc mặt cũng dữ dằn hơn mấy phần: “Cậu cái kiểu gì ? Nói rõ .”

 

Bị ánh mắt khó hiểu của Chương Vận Nghi chiếu tới, cũng siết chặt nắm tay.

 

Hình như chuyện hôm qua kéo thứ cảm xúc bực bội nào đó vốn kìm nén bấy lâu.

 

Hứa Hàng dọa giật , đều là con trai với nên dễ dàng cảm nhận cơn giận của đối phương. Nghĩ giấu nữa, bèn lấy hết can đảm : “ thấy đưa cà phê cho cô !”

 

Khi con cạn lời đến mức phản ứng , thì chỉ thể bật .

 

Trần Khoát , nhưng trong mắt chẳng chút ý nào. Anh cảm thấy tay siết càng chặt hơn. “Chỉ thôi?”

 

Rõ ràng là Chương Vận Nghi cũng nhớ ly cà phê Tuyết đỉnh , trong đầu như một đàn quạ đen bay qua, mặt cô đen sì. Cô cũng mắng một câu: Chỉ thôi ??

 

Hứa Hàng tiếp: “ còn thấy buổi sáng rủ đến căng tin!”

 

Trần Khoát: “…”

 

Anh nghiến răng, cố nhịn: “Còn gì nữa?”

 

Hứa Hàng sốc nặng. Bấy nhiêu vẫn còn đủ nữa ? Đưa cà phê, sáng sớm còn hẹn ăn sáng! Nếu đây là yêu đương thì là cái gì chứ?

 

Trần Khoát phí lời nữa, túm lấy cổ áo Hứa Hàng, giọng trầm thấp vang lên từ cao: “Cậu là Hứa Hàng?”

 

Nhắc đến cà phê, mới chút ấn tượng về Hứa Hàng.

 

Thì là cái hôm nọ đưa thạch trái cây cho Chương Vận Nghi.

 

Được , nhớ mặt .

 

Chương Vận Nghi còn tưởng Trần Khoát tức đến mức sắp tay, cô chớp chớp mắt, đây là đầu tiên cô thấy như . bây giờ lúc cảm thán bất ngờ, cô vội bước lên kéo góc áo khoác của : “Lớp trưởng, đừng giận mà, đáng .”

 

Trần Khoát cụp mắt xuống, bàn tay đang nắm lấy áo khoác đen của trắng, thế là lập tức buông Hứa Hàng .

 

Chương Vận Nghi thở phào nhẹ nhõm, lập tức dời hỏa lực sang Hứa Hàng: “Ngoài , còn ai nữa?!”

 

“…” Hứa Hàng lắc đầu như trống bỏi, “Không thật mà! chỉ tiện miệng thôi, nào —”

 

“Không , thì ?” Ngô Sảng thấy lửa sắp cháy sang , lập tức phản bác.

 

“Được.”

 

Chương Vận Nghi bỗng nở nụ , ngọt ngào, nhưng khiến hai rùng hơn cả. Dù từng thầm thích cô, nhưng đến bây giờ Hứa Hàng cũng thừa nhận, cô gái quá dữ.

 

“Vậy nhé,” Cô tươi tắn, “Sau nếu còn thấy lời đồn nữa, sẽ tìm hai tâm sự. Có ?”

 

Chương Vận Nghi chính là kiểu bá đạo như đấy.

 

Ai mà dám tung tin cô và lớp trưởng thế nào thế nào nữa, thì cô cứ mặc định là do hai truyền !

 

Hứa Hàng: “?”

 

Ngô Sảng: “?”

 

Cả hai đều trợn mắt há hốc miệng, cả búng m.á.u nghẹn ở yết hầu mà thể phun . Cô lý lẽ ?!

Loading...