Trên cây thỉnh thoảng những chú sóc nhỏ chạy qua, là những chú sóc đỏ Á-Âu bộ lông màu đỏ tươi, chạy trông như những quả cầu lửa nhỏ.
Từ Vãn thích đến mức , gì cũng thấy lạ lẫm. Non sông tươi của Tổ quốc quả là khác biệt, cô cảm thấy cảnh còn hơn cả Thụy Sĩ.
Chu Hoài Thần thấy cô thấy gì cũng lạ lẫm, nghĩ đến thành phố Dung Thành bên đúng là khó thấy những thứ , liền : "Nơi còn ít, đằng nơi đóng quân một khu rừng thông lớn, bên trong nhiều cây thông. Không chỉ loại màu đỏ mà còn cả màu đen tuyền, dựng hai cái tai trông ."
"Thật ?"
"Tất nhiên, còn cả cáo, mùa đông tuyết lớn đóng núi chúng sẽ đến nơi ở của chăn nuôi hoặc gần nơi đóng quân để kiếm ăn."
Những chú cáo nhỏ cũng thông minh, rằng nơi ở chắc chắn đồ ăn, đặc biệt là gần nơi đóng quân cũng ai g.i.ế.c chúng, thậm chí còn những con cáo ngang nhiên chạy đến xin đồ ăn của trẻ con.
Tất nhiên cáo thì thể thiếu sói, mùa đông sói bắt con mồi núi tuyết cũng sẽ chạy ngoài kiếm ăn. Những con đầu tiên gặp nạn chính là đàn bò và đàn cừu ở đồng cỏ chân núi, năm nào đến mùa đóng núi, nơi đóng quân để bảo vệ đàn bò và đàn cừu ở đồng cỏ còn lập đội núi đuổi đàn sói.
Từ Vãn Chu Hoài Thần kể xong thì trợn tròn mắt: "Còn chuyên môn đuổi đàn sói ? Có nguy hiểm ?"
"Không..."
"Chị dâu, chỉ sói còn cả báo tuyết nữa." Tôn Hồng Vệ ở phía lên tiếng: "Năm ngoái báo tuyết xuống núi còn cắn nữa."
"Á?" Từ Vãn ngây , nguy hiểm như ? Có động vật hung dữ lớn đành, còn chủ động hại nữa.
Chu Hoài Thần Tôn Hồng Vệ năng giữ mồm giữ miệng, trong gương chiếu hậu trừng mắt lạnh lùng : "Lái xe của cho đàng hoàng." Nói nhiều gì.
Sợ dọa vợ chạy mất ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-ngay-thanh-than-cung-co-vo-xuyen-sach/chuong-49.html.]
"Anh bừa đấy, báo tuyết dễ xuống núi, thương năm ngoái cũng là tự chạy núi. Thời tiết khắc nghiệt như , chiến sĩ đóng quân cũng dễ lên núi, em đừng sợ, khu gia đình an ."
Chu Hoài Thần quát xong Tôn Hồng Vệ dịu dàng an ủi Từ Vãn, Từ Vãn đến từ nơi như thế nào nhưng nghĩ cô thể tính cách sợ trời sợ đất như hẳn là một nơi tự do, rộng mở và yên bình.
Điều kiện biên giới hiện tại thể so sánh , thậm chí thể so sánh với miền Nam, sợ cô sợ.
Tôn Hồng Vệ cũng quá, chuyên tâm lái xe dám tiếp. Dù thì môi trường ở đây vốn bằng những nơi khác, nơi đóng quân cũng từng xảy chuyện gia đình quân nhân theo quen bỏ .
Thậm chí còn kết hôn đến đây một cái là đòi ly hôn.
Nếu vì một câu mà dọa chị dâu chạy mất thì lão Chu xé xác mới lạ.
"Vậy thì mùa đông các núi đuổi đàn sói hoặc thực hiện nhiệm vụ khác nguy hiểm ?" Thực Từ Vãn sợ, dù thì cô chắc chắn sẽ ở nơi đóng quân, chỉ thấy những lính biên phòng thật vĩ đại. Vì họ gánh vác phía mới những dân họ bảo vệ sống yên .
Chu Hoài Thần ngờ vợ lo lắng cho , trong nháy mắt những bong bóng màu hồng trong lòng liên tục "Bùm bùm" nổ tung, dịu dàng : "Đừng lo, bọn thực hiện nhiệm vụ đều mang theo vũ khí."
"Vậy thì vẫn cẩn thận, tuyết rõ địa hình..."
Từ Vãn từng xem phim tài liệu, những lính biên phòng đời vất vả như , huống chi là bây giờ.
"Được, sẽ cẩn thận, đừng lo."
Tôn Hồng Vệ ở phía thấy giọng dịu dàng như nước của Chu Hoài Thần, dám tin đây là Đoàn trưởng Chu lạnh lùng như băng trong việc bình thường.