Bà cụ Cố nghẹn họng một lúc, đó nhanh chóng phản bác: "Cố Trạch Sinh là chính trực, công bằng, hiếu thảo, ông tay với bà thì chắc chắn là vì thấy bà dù cũng đến mức tệ như bà già . Hơn nữa, bà cũng từng nuôi lớn ba cháu và cô của cháu đấy nhé!"
Cố Tiểu Khê khẽ hừ một tiếng: "Là vì ông chuyện các từng bỏ t.h.u.ố.c độc lưng và . Nếu ông sớm, khi xử lý luôn cả bà và ông cụ Cố ."
Bà cụ Cố lập tức câm nín, lắp bắp : " mà... nhưng mà họ là em ruột, đ.á.n.h gãy xương vẫn còn dính gân mà! Dù gì thì cũng là một nhà. Còn cái bà già đang giường bệnh thì . Cháu xem bây giờ bà t.h.ả.m đến mức nào kìa!"
"Vậy nên, bây giờ Cố Trạch Sinh đang sống ở nhà bà ? Dù thì đ.á.n.h gãy xương vẫn còn dính gân mà!"
Bà cụ Cố sững , cả thể cũng run lên: "Chuyện ... chắc là ? Trong nhà chỉ một bà sống thôi mà!"
"Ai chứ? Dù thì mắt bà cũng kém, thấy cũng là chuyện bình thường. Thôi, bà , về nhà cũ nhà họ Cố xem !" Cố Tiểu Khê , chuẩn rời .
Cô quyết định về nhà cũ của nhà họ Cố xem xét tình hình.
"Tiểu Khê, bà , bà cũng về nhà. Cháu thể đưa bà về ?" Bạch Mộc Du bất ngờ gọi Cố Tiểu Khê .
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Bà Bạch, bà vẫn cần ở viện tĩnh dưỡng cho . Bà yên tâm, cháu đoán chắc sẽ còn ai dám đến hại bà nữa . Nếu ông thực sự lấy mạng bà, chắc chắn tay . Ông chỉ trừng phạt, để bà chịu một bài học thôi. bà đáng c.h.ế.t."
Nếu những gì là thật, lẽ bà sai, cũng gián tiếp khiến bà nội ruột của cô mất mạng. cô cũng hiểu một điều.
Chỉ cần Yến Hồi và nhà họ Tạ, cho dù năm đó ở Thân thành xảy chuyện, thì bà nội cô cũng sẽ gặp chuyện ở nơi khác mà thôi.
"Tiểu Khê, xin cháu!" Bạch Mộc Du bỗng nghẹn ngào mở lời xin .
Bao năm nay, bà cụ Bạch vẫn luôn cảm thấy nợ Hứa Dục Thu và con cháu bà một lời xin , nhưng mãi chẳng thốt nổi.
Năm đó nếu vì chồng , lẽ chuyện rẽ sang hướng khác.
Cố Tiểu Khê khẽ thở dài: "Cháu Hứa Dục Thu, cũng Cố Trạch Sinh, càng ba cháu cô cháu. Cháu gánh nổi lời xin . Bà Bạch, chuyện đợi cháu tìm Cố Trạch Sinh tính tiếp!"
Cố Trạch Sinh rốt cuộc là thế nào, đến giờ cô cũng dám chắc.
Nói ông , thì ông cũng ít chuyện .
Nói ông , nhưng ông cũng từng si tình.
Dù thế nào, vẫn gặp mặt một mới rõ.
Bà cụ Cố thấy Cố Tiểu Khê rời , liền trừng mắt lườm Bạch Mộc Du một cái cũng theo luôn.
Cố Tiểu Khê đến bệnh viện bằng xe đạp, nên khi rời viện, cô cũng vẫn dắt chiếc xe đạp đó.
Bà cụ Cố ngại ngùng Cố Tiểu Khê: "Cháu định chở bà về luôn ?"
"Bà đợi chút , bà nặng thế, chở nổi." Cố Tiểu Khê dắt xe đến một góc khuất bỏ xe gian, đó đổi sang lái một chiếc ô tô .
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/1036.html.]
Bà cụ Cố thấy Cố Tiểu Khê lái xe dừng ngay ven đường, tròn mắt: "Cháu lái ô tô đến hả?"
"Xe bạn cho mượn. Bà lên xe nhanh ."
"Ừ, ừ, ." Bà cụ Cố vội vàng leo lên.
Vừa lên xe, bà sờ chỗ , gõ chỗ , ánh mắt đầy vẻ thích thú lẫn thèm thuồng.
"Tiểu Khê , xe chắc đắt lắm nhỉ!"
Cố Tiểu Khê hờ hững đáp một tiếng: "Ừ, đắt lắm! Có xẻ thịt bà bán cũng chẳng đủ mua nổi một cái bánh xe."
Bà cụ Cố: "..."
Im lặng một lúc, bà cụ Cố mở miệng.
"Tiểu Khê , để bà cháu nhé, cái tên Cố Trạch Sinh mỗi nhắc đến con mụ họ Bạch là nghiến răng nghiến lợi. Cháu thật sự nghĩ mụ với cháu lời thật , hết ? Bà thấy , bà thấy mụ còn giấu trò đen tối đấy!"
Cố Tiểu Khê liếc bà: "Có khi bà hết thật, nhưng phần , , là thật."
Thật cô cũng , Bạch Mộc Du thuộc dạng chiêu trò, nhưng dối.
Cái gì bất lợi với bà thì giấu, chứ dựng chuyện.
"Vậy... cháu thật sự nghĩ Cố Trạch Sinh đang trốn trong nhà hả?" Bà cụ Cố hỏi đúng chuyện mấu chốt nhất.
Nói thật, nghĩ đến chuyện , bà sợ đến run .
Cố Tiểu Khê bật khẽ: "Là bà nhắc đấy. Nhà họ Cố mà, gãy xương cũng còn dính gân. Ông về, kiểu gì chẳng mò về gặp ông cụ Cố, gặp bà nữa."
Bà cụ Cố im bặt.
Bà sợ lắm!
Sợ c.h.ế.t !
giờ thì bà cũng chẳng dám thêm câu nào nữa.
Ban đêm ở Hoài thành vô cùng yên tĩnh, đường phố lấy một chiếc xe chạy qua, đại lộ rộng thênh thang, lái xe thoải mái cản trở.
Lúc đầu, bà cụ Cố cứ tưởng sẽ nhanh chóng về nhà, nhưng chỉ vài phút , bà cảm thấy điều gì đó .
Bởi vì bà phát hiện con đường họ đang , là đường về nhà. Hai bên đường thậm chí chẳng còn bóng dáng căn nhà nào.
Cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng bà, giọng cũng run run: "Tiểu Khê , cháu... cháu nhầm đường đó? Đây là đường về nhà mà!"