Trọng sinh về thập niên 70: Được chiến thần sủng tận trời - 1042

Cập nhật lúc: 2025-12-12 07:01:08
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tiểu Khê, bên Hoài thành giờ hoa sen còn nở mà!" Giang Tú Thanh đóa sen nở rộ bia mộ, khỏi kinh ngạc.

Cố Tiểu Khê cúi xuống kỹ đóa sen đang nở, khẽ : "Là dùng t.h.u.ố.c kích thích, nên nó mới nở sớm đấy. Mẹ, thắp hương về thôi."

"Ừ." Giang Tú Thanh gật đầu, lập tức lấy hương từ giỏ đồ mang theo châm lên.

Giờ đốt tiền vàng mã nên bà chỉ bày chút kẹo bánh lên cúng.

Cố Tiểu Khê thì cẩn thận quan sát xung quanh mộ bà nội.

Hôm nay cô nghĩa trang, cũng là xem Cố Trạch Sinh để thứ gì .

Dù gì đây ông cụ Cố cũng từng chôn ít đồ quanh mộ .

Không ngờ, đúng là cô thật sự tìm manh mối tấm đá đặt lễ vật bên mộ.

Cô dời đồ cúng , nhấc tấm đá lên, moi một lá bùa vàng gấp thành hình tam giác.

Cố Tiểu Khê chằm chằm lá bùa gấp tam giác , xem xem , cuối cùng dùng Thuật Tháo Gỡ Hoàn Mỹ để mở bùa .

Bùa giấy trải phẳng, Cố Tiểu Khê liền giật .

Bởi vì, mặt bùa ghi chú "Vong Sinh Chú", nhưng gấp bên trong còn kẹp thêm một mảnh giấy nhỏ, đó ghi rõ ba địa chỉ.

Địa chỉ đầu tiên là ở vùng ngoại ô Kinh Đô, trong một con hẻm tên Vọng Nguyệt, tìm một tên Đại Vượng.

Địa chỉ thứ hai là ở Thanh Bắc, trấn Thanh Phong, cũng tìm một tên Đại Vượng.

Địa chỉ thứ ba là ở Tây Ninh, thôn Hy Vọng, vẫn là tìm một tên Đại Vượng.

Cố Tiểu Khê ghi ba địa chỉ , đưa mảnh giấy cho xem.

Giang Tú Thanh xem xong, mặt mũi đầy hoang mang: "Tiểu Khê, đây là ý gì?"

Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Con cũng rõ. Nên con quyết định xem . Mẹ, lát nữa con sẽ về Tây Ninh. Con đến thôn Hy Vọng xem thử."

"... thế nguy hiểm gì ?" Giang Tú Thanh lo lắng yên.

Cũng rõ tờ giấy do Cố Trạch Sinh để .

Nếu đúng là ông để , thì ông để gì chứ?

"Mẹ yên tâm! Không . Về Tây Ninh con sẽ bảo Kiến Sâm cùng."

Giang Tú Thanh gật đầu: "Ừ, nhất định với Kiến Sâm, cùng nó. Nhất định một , ?"

"Vâng, con mà." Cố Tiểu Khê gật đầu.

Từ nghĩa trang về nhà, Cố Tiểu Khê chào tạm biệt ông ngoại, lập tức lên đường.

Trên đường về Tây Ninh, cô nhắn cho Lục Kiến Sâm qua Quang Não, trực tiếp tra bản đồ Tây Ninh, tìm chỗ lên xe bay năng lượng.

Cả Tây Ninh tổng cộng ba nơi đều tên là thôn Hy Vọng.

Cố Tiểu Khê chọn đại, tiên đến thôn Hy Vọng thuộc trấn Tây Hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/1042.html.]

Lúc cô tới nơi, đúng ngay giờ cơm trưa của dân làng.

Để tiết kiệm thời gian, cô trực tiếp mang theo ít quà, tìm đến trưởng thôn của thôn Hy Vọng, tìm một tên là Đại Vượng.

Trưởng thôn thì cô với vẻ kỳ quặc: "Cô bé, chính là Đại Vượng đây! Cô tìm chuyện gì ?"

Cố Tiểu Khê sững : "Chú tên là Đại Vượng? Chú quen ai tên là Cố Trạch Sinh ? Cháu tên là Cố Tiểu Khê."

Nghe tới đây, trưởng thôn lập tức bật dậy, đôi mắt trợn to kinh ngạc cô.

Nga

"Cô... cô họ Cố? Cô thật sự họ Cố ?"

Cố Tiểu Khê trưởng thôn với vẻ nghi hoặc, nhẹ nhàng gật đầu: " , cháu họ Cố."

"Thì lúc lâm chung ba là thật! Ông thật sự nợ một họ Cố tám trăm lượng vàng? Cô đến đòi nợ ?"

Trưởng thôn Đại Vượng kinh ngạc hoảng hốt.

Cố Tiểu Khê cũng sững : "Ba chú căn dặn là tám trăm lượng vàng ?"

" ! Cô đợi một chút, đợi một chút, lấy đồ cho cô!"

Nói xong, trưởng thôn Đại Vượng vội vã chạy nhà, cẩn thận ôm một cái lư hương sơn đen nhánh.

"Cô bé, ba khi c.h.ế.t , nhà chúng nổi tám trăm lượng vàng, thì lấy cái lư hương công đức để trả cho cô. Mong cô nhận lấy!"

Cố Tiểu Khê ngơ ngác nhận lấy lư hương, nhất thời nên nhận .

"Nếu cô thấy ... thì... thì cũng hết cách . Nhà nghèo thật sự tám trăm lượng vàng. Ba cái lư là bảo vật đấy."

Nói đến đây, ngay cả trưởng thôn Đại Vượng cũng lúng túng, chút ngượng ngùng.

Lư hương quý, thì xứng với tám trăm lượng vàng chứ?

mà, quả thật khi c.h.ế.t ba ông dặn như thế.

Ba ông , hậu nhân họ Cố mà thấy cái lư thì sẽ còn truy cứu món nợ khổng lồ nữa.

Cố Tiểu Khê khẽ ho một tiếng, định gì đó, nhưng đúng lúc , chiếc lư hương trong tay truyền đến một dòng khí ấm đặc biệt.

Luồng khí ngừng chảy cô, như đang tẩy rửa cơ thể từ bên trong.

Nhìn thấy vẻ căng thẳng lo lắng của trưởng thôn Đại Vượng, cô vội : "Được . Vậy cháu nhận lư hương . Cảm ơn chú nhiều!"

"Không cần cảm ơn! Không cần cảm ơn! Là cảm ơn cô mới đúng!"

Trưởng thôn Đại Vượng thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên ba ông sai, hậu nhân họ Cố đúng là lý lẽ.

Cố Tiểu Khê cảm ơn nữa, mang theo lư hương rời .

Sau khi lên xe năng lượng một nữa, cô nghĩ một chút cất lư hương gian.

Thế nhưng, cô ngờ rằng, ngay khi lư hương cất gian, thì nó lập tức kho chứa đồ cũ trong gian chủ động nuốt trọn.

Loading...