Viện trưởng Trần phía cùng, khi thấy hai chiếc xe cấp cứu tiên tiến ở tầng sáu thì chôn chân tại chỗ.
Thấy các lãnh đạo khác còn đang xem những thứ khác, viện trưởng Trần lập tức lặng lẽ bước tới bên cạnh Cố Tiểu Khê.
"Tiểu Khê , xe cấp cứu bên chỗ cháu thể bán cho bệnh viện bọn bác ? Chịu thôi, thiết cấp cứu xe đó hiện đại quá ..."
Bên cạnh thấy lời của viện trưởng Trần, lập tức bước tới tranh thủ: "Xe cứu thương y tế tiên tiến thế , nên ưu tiên cho Kinh Đô ? Bây giờ nhiều lão cách mạng từng tham gia kháng chiến sức khỏe đều yếu , ưu tiên cho Kinh Đô ?"
Viện trưởng Trần chặn họng, vốn cũng tranh thủ, nhưng lời đến miệng nuốt xuống.
Cố Tiểu Khê mỉm , nháy mắt với viện trưởng Trần: "Vậy cứ ưu tiên cho Kinh Đô . Thanh Bắc bên cháu sẽ sắp xếp thêm."
Viện trưởng Trần lập tức hiểu .
Bệnh viện của bọn họ là Bệnh viện Quân y Thanh Bắc, gì khác, chỉ riêng chuyện bọn họ gần Trung Tâm Thương Mại Thanh Bắc, còn quan hệ với con bé Tiểu Khê , gì mà chẳng .
Thế là, viện trưởng Trần cũng thoải mái gật đầu: "Vậy thì cứ ưu tiên cho Kinh Đô , bệnh viện chúng để sang đợt ."
Lúc , trong đoàn lãnh đạo nhiều thấy cuộc đối thoại, lập tức rôm rả bàn luận.
"Chúng đến , cũng quyền ưu tiên mua ? nhiều thứ mua lắm. Đơn vị đang thiếu xe."
"Đơn vị cũng thiếu xe mà."
"Quân khu Thanh Bắc gom bao nhiêu chăn lụa, quân khu chúng cũng một đợt chăn lụa."
"Viện dưỡng lão cán bộ lão thành của chúng cũng cần chăn lụa."
"Mấy thiết điện gia dụng đó chúng cũng cần."
"Đặt một lô ."
" , cũng đặt một lô."
Cố Tiểu Khê thấy hăng hái đặt hàng, bèn : "Giờ mua cũng thôi, chỉ là, trung tâm thương mại mới khai trương, hiện tại bên dịch vụ giao hàng."
Đoàn lãnh đạo đều sửng sốt: "Ý là, sẽ dịch vụ giao hàng ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: " . Sau , khi hạ tầng đường xá Thanh Bắc thiện hơn, vận hành trơn tru hơn, tính sẽ mở dịch vụ giao hàng tận nhà, đồng thời xây dựng một trung tâm vận chuyển. Như , ở khắp nơi cả nước đều thể mua hàng của bọn ."
Nói đến đây, cô lén liếc vị lãnh đạo lớn trong đoàn lãnh đạo.
Vị lão nhân đó bật gật đầu: "Muốn gì thì cứ ! Hy vọng cháu thể biến tất cả những điều cháu nghĩ thành hiện thực."
"Vâng, nhất định cháu sẽ ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/1075.html.]
Cố Tiểu Khê thẳng , nghiêm trang giơ tay chào.
Vị lão nhân hiếm khi bật sảng khoái.
Những trong đoàn lãnh đạo cũng bật .
Tương lai mà cô nhóc vẽ , cũng chính là điều bọn họ mong đợi!
Lục Liên Thắng bên cạnh cảnh tượng , trong lòng khỏi xúc động và tự hào.
Nga
Vẫn là con mắt của Tiểu Sâm nhà bọn họ chuẩn xác thật!
Sau khi đoàn lãnh đạo tham quan xong một vòng quanh khu thương mại, họ dành một chút thời gian tự do, liền ùn ùn đặt hàng.
Tuy bọn họ mua nhiều thứ, giá cả hàng hóa trong trung tâm thương mại dù cao nhưng vẫn trong mức hợp lý, còn cần phiếu, thế mà cuối cùng mỗi mua nhiều lắm.
Dù , bên ngoài vẫn còn hàng núi dân đang xếp hàng chờ mua sắm.
Cho nên, cuối cùng món lớn mà các lãnh đạo tranh mua đều là ô tô ở tầng sáu, vì mua theo đơn vị cơ quan.
Ngoài còn d.ư.ợ.c phẩm đặc biệt ở nhà t.h.u.ố.c lớn.
Khi các lãnh đạo bắt đầu mua sắm, nhóm dân đầu tiên cũng theo chỉ dẫn của nhân viên, dùng thẻ , lượt bước mua sắm.
Thứ mà dân mua phần lớn đều là những nhu yếu phẩm cơ bản, giá cả chăng, nhiều mới thở dài vì cảm thấy mang ít tiền quá.
Tất nhiên, dù thế nhưng thực tế ai cũng mua gì đó, dù chỉ là một hộp diêm, một bó rau, một cân gạo.
Trung tâm thương mại cần tem phiếu, đối với mà , quả thực chính là thiên đường.
Có thấy gạo trắng óng ánh, hạt nào hạt nấy tròn trịa, lập tức mở miệng đòi mua mấy trăm cân. Thế nhưng nhân viên bán hàng tiếc nuối với đối phương: "Gạo và bột mì ở đây đều giới hạn lượng, mỗi chỉ mua năm cân."
Dù là giới hạn như , nhưng các mặt hàng như gạo, bột, dầu ăn và lương thực vẫn là nhóm mặt hàng săn đón và bán chạy nhất.
Sau khi đợt chen tranh mua gạo dầu rời , vẫn còn nhiều tụ tập quanh khu vực buồng điện thoại và máy bán hàng tự động.
Mà ở khu vực đó, chính là nơi Lục Kiến Sâm dẫn đến hướng dẫn cách sử dụng.
Chỉ mới nửa ngày, hàng hóa trong trung tâm thương mại vơi hơn một nửa. May mà Cố Tiểu Khê dặn dò các robot phục vụ ngừng bổ sung hàng hóa, nếu chắc trung tâm trống trơn mất .
Thế nhưng một ngày vận hành, đến khi hết giờ mở cửa, tầng một của trung tâm gần như bán sạch hàng.
Nhìn những kệ hàng trống trơn, Lý Tiếu Nhất chụp một tấm ảnh, đau đầu sang Tiểu Khê phía .
"Với sức mua khủng khiếp thế , mấy ngày tới liệu còn hàng mà bán ?"