Trọng sinh về thập niên 70: Được chiến thần sủng tận trời - 203

Cập nhật lúc: 2025-12-04 07:55:23
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban đầu Lục Kiến Sâm tưởng cô đang chơi, ai ngờ đó mới phát hiện, cô gái nhỏ đang đan một cái giá đựng trứng mềm và dày, kích cỡ khít một quả trứng gà rừng.

Cố Tiểu Khê thử xong kích cỡ, liền đan liền một mạch hai mươi cái, đặt hai mươi quả trứng trong.

"Chị bảo , nếu thêm một cái hộp nhỏ nữa, bên trong lót ít cỏ mềm hoặc lá cây, đặt trứng , thế chắc dễ vỡ nhỉ?" Cô sang hỏi Tề Sương Sương.

Tề Sương Sương khỏi gật đầu tấm tắc: "Chị Tiểu Khê, tay chị mà khéo thế? Đan cái giá bằng cỏ thôi mà cũng đan ?"

Cố Tiểu Khê đáp: "Cái thật dễ lắm, em học thì học nhanh thôi. Hồi nhỏ chị ốm, suốt ngày chỉ ở nhà, ngoài chơi. Nên bà ngoại chị dạy chị mấy thứ thủ công cho đỡ buồn. Trước bà ngoại còn dạy chị thêu nữa cơ."

Tề Sương Sương ngạc nhiên: "Vậy chị còn thêu ?"

"Biết một chút. đó ông ngoại chị bảo thêu hại mắt, cho bà thêu nữa, chị cũng học tiếp. Sau đó thì bà chuyển sang dạy chị may quần áo."

"Chị bà ngoại thật đấy!" Tề Sương Sương ngưỡng mộ .

" ông bà nội chị . Ông bà nội chị thích chị chút nào."

Tề Sương Sương sững : "Chị thế mà cũng thích á?"

Cố Tiểu Khê bật : "Ông bà nội chị thấy chị cứ như thấy kẻ thù, còn là chuyện thích nữa, mà là ghét cay ghét đắng. Chị với nhà bác cả, chú ba, cô út gì đó... ai cũng chẳng ưa chị. Không thích chị thì nhiều lắm."

Lặng lẽ nãy giờ, Lục Kiến Sâm bỗng vươn tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng : "Không cần họ thích, thích là ."

Cố Tiểu Khê: "..."

Tự dưng gì nữa.

Hơi thả thính đấy!

... cũng chút ngượng ngùng và tự nhiên.

Dù gì chỗ chỉ hai họ!

Tề Sương Sương xong thì mặt mày phấn khởi như ăn đường, ánh mắt sáng rỡ khỏi !

Tư Nam Vũ thì nhịn , biểu cảm như thể học lỏm chiêu gì mới!

Bình thường lúc nào cũng lạnh lùng với khác, mà khi thích một , Lục Kiến Sâm trở nên như thế !

"Chúng đào xong đám nhân sâm đó , còn tiếp tục tìm nữa ?" Tề Sương Sương dậy, cầm lấy cái xẻng nhỏ hỏi.

Đám nhân sâm đào vẫn cần sơ chế qua, chuyện cũng tốn kha khá thời gian.

Cố Tiểu Khê cũng , nên sang Lục Kiến Sâm.

Tuy cô từng hỏi, nhưng trong lòng hiểu rõ, quân đội cử đến, còn để mang theo cả Lý Khôn và Trụ T.ử đến Cát Lĩnh, chắc chắn chỉ đơn thuần là để giúp cô đào nhân sâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/203.html.]

Lục Kiến Sâm suy nghĩ một chút, ánh mắt dừng gương mặt cô gái nhỏ nhà : "Mấy ngày nay chúng đào nhân sâm và các loại d.ư.ợ.c liệu, để Lý Khôn với Trụ T.ử mang về giao cho Viện trưởng Trần , bọn vài ngày nữa hãy về."

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng."

Họ cần chỉ là những cây nhân sâm trăm năm, còn thì quan trọng.

Tề Sương Sương liền lập tức đào nốt chỗ nhân sâm còn .

Tính thì Lý Khôn và họ chắc cũng sắp núi .

Cố Tiểu Khê cùng đào nhân sâm, mà ở gần đó tiếp tục tìm kiếm.

Lần thấy nhân sâm, nhưng đào ít d.ư.ợ.c liệu.

Mười giờ sáng, cả nhóm thu dọn đồ đạc, chuẩn xuống núi.

Để tránh đường vòng, Cố Tiểu Khê âm thầm xác định phương hướng, tính toán cách trong lòng, chạy lên dẫn đường.

Trên đường xuống núi, cô đào thêm nhiều loại d.ư.ợ.c liệu, trông chẳng khác nào một chú bướm xinh bay nhảy vui vẻ khắp nơi.

Ánh mắt của Lục Kiến Sâm gần như luôn dõi theo cô gái nhỏ , lúc nào cũng sợ cô chạy nhanh quá mà vấp ngã. ...

Cùng lúc đó, Lý Khôn và Trụ T.ử từ Đại Cát, tìm đến chỗ cắm trại mới mà nhóm Lục Kiến Sâm dời đến.

Nhìn thấy doanh trại trống , Phó Gia Ni đầy tiếc nuối: "Họ ở đây !"

Lý Khôn để ý tới cô , lặng lẽ mở nắp bình nước, uống một ngụm.

Leo núi cả buổi sáng, lúc Phó Gia Ni đói đến mức chịu nổi, thấy cái nồi bếp nắp đậy, cô lập tức mở .

Nga

Phát hiện bên trong là một nồi thịt thỏ trụng qua nước sôi, đôi mắt cô lập tức sáng rỡ.

"Anh Chung Quắc ơi, thịt thỏ nè, nấu thịt thỏ ăn nhé!"

Trương Bỉnh Nghĩa sững một chút, nhỏ giọng : "Họ ở đây, ... ?"

thì đó họ cũng để chút thịt lợn rừng nào cho bọn họ.

Phó Gia Ni nhướng mày: "Có gì mà ? Dù thì núi cũng nhiều thú săn mà. Anh Chung Quắc chỉ cần b.ắ.n vài con là ."

Trụ T.ử gặm bánh bao, : "Không các mua lương thực , thì nấu mấy cái đó ăn . Lúc bảo để ít thịt lợn rừng thì chịu, giờ đừng mượn danh khác mà chiếm tiện nghi."

Phó Gia Ni nghẹn họng: "Thì lúc đó thương lượng giá cả xong , các mới bảo để ít thịt, giờ thì chẳng trở mặt ?"

Trụ T.ử lười đôi co với cô , tiếp tục gặm bánh bao của .

Chung Quắc mặt ngượng ngùng, vội đưa tay kéo tay Phó Gia Ni : "Chúng mua đồ ăn ở nhà hàng quốc doanh , ăn cái đó ."

Loading...