Phó Gia Ni liếc Trương Bỉnh Nghĩa sang Cố Tiểu Khê, rốt cuộc cũng nhịn : "Chị Cố, hình như đào đến bảy tám củ nhân sâm ? Em thấy chị bỏ nhiều hộp ba lô mà."
Cố Tiểu Khê lườm cô một cái, nhàn nhạt : "Hộp nhiều là vì bọn chị phát hiện hươu , cắt nhung hươu đấy."
Sắc mặt Phó Gia Ni thoắt cái đổi, trong mắt hiện rõ vẻ ghen tỵ và khó chịu hơn bao giờ hết.
Trương Bỉnh Nghĩa cũng sững : "Mọi còn cắt cả nhung hươu nữa ?"
" thế! Sau khi bên em bán lợn rừng, bọn chị hình như gặp may đặc biệt luôn. Nhân sâm mười năm tuổi bọn chị đào năm, sáu củ liền! Thậm chí còn đào cả loại ba mươi năm tuổi nữa, thời gian còn thì bận cắt nhung hươu."
Cố Tiểu Khê thản nhiên đáp.
Chẳng bóng gió, châm chọc ? Cô cũng đấy.
Không họ ở đây, vận khí của cô đúng là hơn thật!
"Vận may của ghê." Phó Gia Ni nhạt, một câu khô khốc.
Cố Tiểu Khê : "Bên em cũng may lắm mà, nào là chồn, nào là lợn rừng, bán phát tiền luôn, bọn chị còn đang ghen tị đây."
" nhân sâm, nhung hươu vẫn là thứ đáng giá nhất." Phó Gia Ni cảm thấy nghẹn trong lòng.
Cô vốn nghĩ, gặp may như cô với Chung Quắc, chắc chắn sẽ khiến Cố Tiểu Khê trầm trồ.
Cố Tiểu Khê cố tình thở dài đầy tiếc nuối: "Không đào nhân sâm trăm năm tuổi thì đúng là chuyến uổng công thật. Mấy chỗ ông Trương đ.á.n.h dấu chỉ loại mười mấy năm thôi, mong là còn tìm thứ cần. nhé, nếu tìm nhân sâm trăm năm, chị ý định nhường đấy."
Ban đầu cô định thẳng thế , nhưng giờ Phó Gia Ni mặt chọc ngoáy , thì xin , cô cũng khách sáo.
Cô quả hồng mềm dễ bóp !
Trương Bỉnh Nghĩa mặt đỏ, gật đầu: "Anh hiểu ."
Ý của Cố Tiểu Khê rõ ràng là: nếu ở chỗ ông nội đ.á.n.h dấu mà nhân sâm mười mấy năm, thì cô tìm cũng sẽ chia cho , nhưng những thứ khác thì đừng mơ.
Thực , lúc hẹn cô cùng đào sâm, cũng ý định lấy nhân sâm của cô.
Thậm chí, ban đầu còn định giúp cô tìm nhân sâm trăm năm.
Anh luôn rõ, điều cô là nhân sâm trăm năm tuổi.
Chỉ là, Phó Gia Ni thì , cũng hiểu hàm ý trong lời của Cố Tiểu Khê, nên tâm trạng càng lúc càng bực bội.
Trong mắt cô, việc Cố Tiểu Khê thể tới khu rừng để đào nhân sâm chính là nhờ chỉ dẫn của ông cụ Trương.
Vậy thì bất kể đào gì, bọn họ cũng mang ơn, và sâm đào cũng nên tính phần cho bên cô nữa.
Nga
Nghĩ , cô lén kéo vạt áo Chung Quắc một cái.
Chung Quắc liếc cô một cái, trong lòng cũng khó chịu.
Nếu họ bán lợn rừng, mà cùng bên , lúc phát hiện nhân sâm và nhung hươu, với khả năng của và sự nhanh nhạy, khi cũng đào một hai củ .
Chỉ là, bây giờ họ mặt ở đó, thì cũng chẳng thể gì.
Đồ trong rừng vốn chẳng của riêng ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/206.html.]
Nên, giả vờ như thấy động tác nhỏ của Phó Gia Ni.
Lúc , Cố Tiểu Khê cũng chẳng thêm, chỉ hỏi thản nhiên một câu: "Bọn em nấu cơm trưa , ăn ?"
Trương Bỉnh Nghĩa trời, giờ cũng hơn bốn giờ, đúng là muộn thật, nhưng họ mới ăn trưa lâu.
Anh là giữ thể diện, nên từ chối: "Không cần ."
Phó Gia Ni vốn đang định mở miệng đồng ý, thì ngẩn , ngơ ngác Trương Bỉnh Nghĩa.
Anh ăn, nhưng cô thì ăn lắm đấy!
lúc cô định lên tiếng, Cố Tiểu Khê một câu: "Vậy lát nữa tự nấu nhé! Bọn em ăn xong còn ngủ đây. Đêm qua tụi em đuổi theo con hươu cả buổi, mệt gần c.h.ế.t, đến giờ vẫn ngủ tí nào."
Tề Sương Sương từ đầu đến cuối cúi đầu im lặng, đến đây thì âm thầm giơ ngón cái cho lời nửa thật nửa giả của Cố Tiểu Khê!
Tư Nam Vũ và Lục Kiến Sâm thì bình tĩnh hơn hẳn, hai liếc , ăn ý múc cơm cho bốn , im lặng ăn cơm.
Cố Tiểu Khê ăn hết một bát cơm, còn ăn thêm một chén nhỏ trứng hấp mà Lục Kiến Sâm múc cho.
Ăn no uống đủ, cô thật sự chui lều, trườn túi ngủ ngủ luôn.
Rất nhanh đó, Tề Sương Sương cũng lều.
Lục Kiến Sâm và Tư Nam Vũ thu dọn đồ đạc bên ngoài xong thì cũng nghỉ ở phần lều ngăn phía bên .
Bên ngoài, Chung Quắc nhỏ giọng hỏi Trương Bỉnh Nghĩa: "Giờ chúng gì?"
Thời điểm hiện tại thì cũng dở, ở cũng chẳng xong, ăn tối thì sớm, mà nếu ngoài tìm nhân sâm thì trời sắp tối .
"Làm chút đồ ăn mang theo, vòng quanh một chút, xa, tám chín giờ tối ." Trương Bỉnh Nghĩa đáp như .
Chung Quắc gật đầu: "Ừ, cũng ."
Phó Gia Ni thấy , lập tức nấu cơm.
Dù , cô nghĩ rằng Cố Tiểu Khê đào nhân sâm thì cô chắc chắn cũng thể.
Cơm nấu xong , vấn đề là thức ăn.
Phó Gia Ni thấy trong nồi còn ít thịt thỏ ăn hết, liền trực tiếp dùng hộp cơm đựng đầy một hộp.
Chung Quắc thấy, nhưng gì.
Dù thì họ cũng thể chỉ ăn cơm mà đồ ăn kèm.
Cùng lắm thì đợi ngoài săn chút thịt rừng, chia cho nhóm Cố Tiểu Khê một ít.
Nửa tiếng , ba họ rời cùng . ...
Vì ai phiền, Cố Tiểu Khê ngủ một mạch đến bốn giờ sáng.
Vừa mới mang giày xong thì thấy bên ngoài tiếng cãi vã.