Cố Tiểu Khê nhíu mày nhưng lên tiếng.
Cô chỉ từng nghĩ đến việc lấy nhung hươu, bao giờ nghĩ đến chuyện g.i.ế.c một con hươu .
Nga
Theo cô, hươu là loài động vật đáng yêu, mà nhung hươu thì cắt cũng sẽ tự rụng theo thời gian!
Dĩ nhiên, suy nghĩ của khác cô thể can thiệp .
Một lát , Phó Gia Ni mơ màng : "Nghe trong rừng núi lớn còn gấu đấy, chân gấu với mật gấu chắc đáng giá lắm luôn! Trên nó chỗ nào cũng quý, giá mà bọn gặp một con thì quá!"
Tề Sương Sương tới đó thì mắt tròn mắt dẹt: "Hay là bọn tách ! gặp gấu , còn sống tiếp!"
Phó Gia Ni sững , hài lòng đáp: " chỉ thế thôi mà. Với , kể cả gặp gấu thì tụi đông , sợ gì chứ. Anh Chung Quắc b.ắ.n s.ú.n.g săn giỏi lắm đấy."
Chung Quắc liền khẽ ho một tiếng.
"Có mấy giỏi tới mức sợ gấu , đừng linh tinh."
Anh cũng giữ mạng sống của lắm chứ!
Cố Tiểu Khê từ nãy giờ chậm rãi đào d.ư.ợ.c liệu, bỗng lên tiếng: "Hay là tụi thẳng đến chỗ mà ông Trương đ.á.n.h dấu bản đồ ! Em cũng về sớm ."
Dù nhân sâm trăm năm cô cũng , thật lòng cùng với nhóm Phó Gia Ni nữa.
Vì cô sợ Phó Gia Ni là cái miệng quạ đen, xui xẻo cái gì là y như rằng trúng cái đó!
Trương Bỉnh Nghĩa gật đầu: "Cũng , tụi nhanh lên một chút."
Sau đó, cả nhóm tăng tốc.
Chỉ cần d.ư.ợ.c liệu đặc biệt hiếm gặp, nếu thuận tay lắm thì Cố Tiểu Khê cũng đào nữa.
Cứ thế suốt đến một giờ chiều, cuối cùng họ cũng tới khu vực ông Trương đ.á.n.h dấu bản đồ.
Trương Bỉnh Nghĩa cầm bản đồ đối chiếu kỹ mấy mới : "Chắc là khu vực đây. Tụi tìm kỹ một chút."
"Ừm. Mọi cứ tìm ! Em ăn chút gì ." Cố Tiểu Khê tìm một chỗ xuống, nhặt cành cây khô nhóm lửa.
Tề Sương Sương cũng xuống cạnh, tò mò hỏi: "Tiểu Khê, tụi mang đồ ăn theo, chị mang cái gì ăn ?"
Từ sáng tới giờ, chắc Tiểu Khê còn ăn gì !
Bọn họ mải miết tìm , căn bản chẳng mang theo gì để ăn.
Cố Tiểu Khê lấy từ chiếc túi nhỏ lưng một cái chảo sắt bé bằng lòng bàn tay, đặt lên lửa. Sau đó, cô lấy một quả trứng gà rừng.
Tề Sương Sương ngẩn : "Chị mang cả trứng ?"
Cố Tiểu Khê híp mắt, nháy mắt một cái: "Lúc đào linh chi nhặt đấy."
Vừa , cô lấy một chiếc lọ nhỏ từ trong túi, lấy một ít mỡ heo bôi lên chảo sắt, đó đập trứng .
Khi trứng gần chín, cô lấy một túi giấy nhỏ, rắc một chút muối lên bằng đầu ngón tay, dùng chiếc nhíp nhỏ lật mặt trứng .
Tề Sương Sương đến phát nóng cả mắt, mấy thứ đồ nhỏ nhắn tinh xảo thế , đúng là chỉ Tiểu Khê mới nghĩ đến mà mang theo.
Chiếc trứng ốp la chín, cô lấy một túi giấy khác, cẩn thận đặt trứng trong, đưa cho Tề Sương Sương: "Ăn !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/211.html.]
Tề Sương Sương ngẩn : "Chị còn ăn sáng mà cho em ăn ? Em vẫn đói ."
"Chị còn nữa, thêm cái nữa là ."
Vừa , Cố Tiểu Khê bắt đầu chiên quả trứng thứ hai.
Trứng chín xong, cô từ tốn ăn từng miếng.
Mùi thơm lan tỏa khiến Phó Gia Ni cứ ngoái đầu liên tục.
Thấy Cố Tiểu Khê hình như còn trứng nữa, cũng chiên tiếp, lúc cô mới ngượng ngùng đầu , giả vờ chuyên tâm tìm nhân sâm.
khi ăn xong quả trứng ốp la, Cố Tiểu Khê lấy một túi bột nhỏ, một miếng ván gỗ sạch, lấy bình nước nhỏ của bắt đầu nhào bột.
Nhào xong, cô đập thêm một quả trứng , khuấy đều dùng cái chảo sắt bánh trứng.
Tề Sương Sương bên cạnh , hết cả hứng đào nhân sâm.
Làm xong chiếc bánh trứng đầu tiên, Cố Tiểu Khê bỏ túi giấy, đưa cho Tề Sương Sương: "Cái mang cho Tư Nam Vũ !"
"Vâng." Tề Sương Sương lập tức mang bánh trứng đưa.
Cố Tiểu Khê thì nhanh chóng tiếp cái thứ hai, thứ ba.
Đến cái thứ tư thì Lục Kiến Sâm cũng xuống bên cạnh.
"Để , em ăn !"
"Anh ăn một cái hãy ." Cố Tiểu Khê đưa một cái bánh trứng cho .
Lục Kiến Sâm c.ắ.n một miếng, đó cô tiếp quản công việc.
Cố Tiểu Khê cũng lấy một cái bánh trứng, xuống bên cạnh ăn.
Bột nhiều, mỗi ăn hai cái bánh trứng nhỏ là hết sạch.
Khi Phó Gia Ni mặt mày sầm sì đến, Cố Tiểu Khê bên đang rửa chảo .
"Chị Cố, chị còn bột ? Cho bọn em xin một chút ?" Giọng Phó Gia Ni đầy ấm ức.
Cố Tiểu Khê khẽ nhíu mày: "Chị còn ăn no , mà bột cũng hết . Chị chỉ mang một ít thôi. Bọn em ngoài mà mang gì ?"
Phó Gia Ni nghẹn lời. Bọn họ vốn định núi săn thú hoang.
từ tối qua đến giờ, Trương Bỉnh Nghĩa và Chung Quắc chẳng bắt gì cả.
Lúc , Tư Nam Vũ ở phía xa bỗng lên tiếng: "Anh một củ khoai đây."
Tề Sương Sương xong lập tức chạy qua chỗ Tư Nam Vũ để đào khoai.
Cố Tiểu Khê thu dọn đồ đạc, dập lửa, về phía Lục Kiến Sâm.
Lục Kiến Sâm nghiêng đầu, khẽ với cô gái nhỏ: "Nếu ở đây tìm nhân sâm, thì về nấu cơm ăn."
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng."
Thật cô cũng gần no , thực sự ăn no là Lục Kiến Sâm và Tư Nam Vũ.