Chỉ là, vì một vòng qua kho chứa đồ cũ, thứ cô cầm tay còn là mảnh ngọc sắc nhọn viền răng cưa nữa, mà là một miếng ngọc nhỏ cỡ móng tay, tròn trịa nhẵn nhụi.
Trên ngọc một hình nổi chỉnh, hình như là một cái hồ nước, ngoài thì chẳng còn gì khác.
Cô mở rộng phạm vi, tiếp tục tìm kiếm, nhưng cuối cùng chỉ thu vài gói miếng dán hạ nhiệt giống hệt ban đầu, chẳng thấy thêm mảnh ngọc nào nữa.
Không còn cách nào, cô đành mang miếng ngọc nhỏ về nhà.
Lúc , Lục Kiến Sâm đun nước xong, đang nấu mì trong bếp.
Thấy cô gái nhỏ nhà về, vội vàng đưa túi chườm mới đổ đầy nước nóng cho cô.
"Làm ấm tay !"
Cố Tiểu Khê nhận lấy túi chườm, đồng thời đưa miếng ngọc trong tay cho xem: "Tìm cái nè."
Lục Kiến Sâm miếng ngọc mini nhỏ xíu trong tay, bất đắc dĩ xoa nhẹ lên đầu cô.
"Sao tự một ?"
Anh còn tưởng cô chỉ đơn thuần mang chăn cho chị dâu Quế Phân, tiện thể thăm dò chút tin tức thôi.
"Vợ ơi, em giúp buộc sợi dây, cũng đeo nhé."
Cố Tiểu Khê liền : "Anh thử nhỏ m.á.u nhận chủ ?"
"Lúc em cũng nhỏ m.á.u nhận chủ ?" Lục Kiến Sâm chiếc cổ trắng ngần của cô, hỏi.
Cố Tiểu Khê ho khẽ một tiếng, mặt đỏ lên: "Cái đó... là hôm đó em mềm chân ngã xuống, tay cào trúng mặt nên trầy, m.á.u đó dính ngọc bội..."
Lục Kiến Sâm lập tức hiểu .
Cô gái nhỏ đang đến đầu tiên xông phòng tắm của cô.
Đêm đó, thực sự đắm chìm, điên cuồng cô suốt cả đêm, dù cô lóc van xin cũng dừng .
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, cổ họng bỗng khô khốc!
Ông trời thật sự đối xử với quá , vì đêm đó chính là cô!
Lấy tinh thần, tiện tay cầm lấy con d.a.o bếp bên cạnh.
Đồng t.ử Cố Tiểu Khê co rút , vội vàng kéo tay .
"Chỉ nhỏ một giọt m.á.u thôi, dùng d.a.o gì? Anh ngốc ?"
Nói , cô lấy cây kim bạc của , chích nhẹ đầu ngón tay một cái.
Khóe môi Lục Kiến Sâm cong lên, tâm trạng bỗng nhiên vui đến bay bổng.
Vợ đang xót đấy!
Anh nhỏ giọt m.á.u đang trào ngón tay ngọc bội, còn đang định quan sát kỹ, thì m.á.u lập tức ngọc bội hút .
Nhìn thấy m.á.u của ngọc bội hấp thụ, ngạc nhiên kinh ngạc.
nhanh đó, điều khiến càng sốc hơn xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/311.html.]
Vì phát hiện trong đầu bỗng hiện một gian, đúng hơn là một đất trống.
Khoảng đất chẳng gì, khô cằn đến mức đất nứt nẻ.
Dù trong gian gì cả, nhưng trong lòng Lục Kiến Sâm dâng lên một cảm giác thuộc kỳ lạ.
Có một ý niệm mách bảo rằng, đây là một miếng ngọc bội kèm, là loại ngọc độc nhất vô nhị cùng với miếng ngọc mà vợ đang đeo.
Mà gian hiện tại vẫn chỉnh.
Cố Tiểu Khê thấy ngẩn chằm chằm miếng ngọc, liền nhỏ giọng hỏi: "Anh cảm thấy gì ? Có gian cất đồ ?"
Lục Kiến Sâm gật đầu: "Có một gian."
Cố Tiểu Khê nghĩ một cái, tiện tay đưa cho cái bình nước nóng: "Anh thử xem để trong ?"
Lục Kiến Sâm nhận lấy bình nước, ý niệm động, bình nước tay liền biến mất.
Khi thấy bình nước biến mất yên trong gian hoang vu trong ngọc bội, lập tức hiểu vì Cố Tân Lệ chịu trả ngọc bội.
"Vợ ơi, bây giờ em cảm nhận ?" Lục Kiến Sâm tò mò hỏi.
Cố Tiểu Khê chớp mắt mơ hồ: "Không mà!"
"Là vì ngọc bội chỉnh ?" Lục Kiến Sâm khẽ thở dài, thất vọng.
Nói cho cùng, tất cả đều do tự chuốc lấy.
Nếu mất ngọc bội, chẳng xảy nhiều chuyện như .
Cố Tiểu Khê đưa tay vòng qua cổ , kiễng chân hôn nhẹ lên má một cái.
"Sau tụi cùng tìm cách thu thập các mảnh còn thiếu của ngọc bội nhé."
Lục Kiến Sâm siết chặt eo cô, tự nhiên nhưng cũng đầy bá đạo mà hôn lên môi cô, còn tăng thêm độ sâu cho nụ hôn .
Một nụ hôn suýt nữa khiến cả hai mất kiểm soát kết thúc, Lục Kiến Sâm mới buông cô gái nhỏ trong lòng , múc mì trong nồi sắp cạn tô.
Sau khi ăn xong, Cố Tiểu Khê âm thầm kiểm tra gian nhỏ kèm của .
Ừm, trứng gà trong gian cần gom một đợt .
Lúa chín, cũng gặt thôi!
À đúng , đậu phộng cũng thể thu hoạch ép dầu !
Lúc ý thức của cô còn đang bận rộn việc đồng áng, Ân Xuân Sinh cũng dìu từ phòng y tế trở về.
Nga
Theo là hai đứa trẻ và Cố Tân Lệ đang cúi gằm mặt.
Vừa về đến nhà, bà cụ chỉ lẩm bẩm vài câu lăn ngủ .
Cố Tân Lệ cũng chẳng quan tâm hai đứa nhỏ rửa mặt , ướt , phòng thụp xuống giường, ôm hai mảnh ngọc vỡ thút thít.
Ân Xuân Sinh đóng cửa , bực bội xuống bên cạnh cô.
Hai im lặng một lúc lâu, Ân Xuân Sinh mới lên tiếng: "Mẹ cố ý . Bà miếng ngọc đó quan trọng đến thế. em cũng thể đẩy bà ."