Ân Xuân Sinh nhỏ giọng : "Hai đứa em của em cũng tới, thì cho ngủ với Thiết T.ử và Tiểu Đệ, hai giường chăn chen chúc chút cũng . Mẹ em thì... để em ngủ một giường trong phòng . Còn bà nội em..."
"Em xem thử bên bà nội em, liệu em họ em thể nhường một cái chăn ?"
Vừa dứt lời, bà cụ Ân nhịn nữa: "Bà nội cũng của . Nhà phó đoàn Lục điều kiện hơn nhà nhiều. Theo thấy, bà nội nên ở bên nhà họ mới đúng."
Cố Tân Lệ cau mày: "Ông ngoại của Cố Tiểu Khê cũng đến đơn vị, nhà họ chỉ hai phòng, chắc chắn để bà nội con ngủ ."
"Vậy thì bảo họ xuất chăn, đồ ăn cũng xuất. Không thể chỉ ăn bên nhà ." Bà cụ Ân hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt Cố Tân Lệ lập tức sa sầm xuống.
Tuy cô cũng bà nội ở nhà , nhưng chồng như , trong lòng vẫn thấy khó chịu vô cùng.
Ân Xuân Sinh cũng lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng tiện trách , đành nhẹ nhàng an ủi Cố Tân Lệ: "Mẹ tuy chuyện khó , nhưng cũng là bất đắc dĩ. Trước giờ em và bọn nhỏ nhập viện tốn quá nhiều tiền. Cái Tết nhà cũng đang chật vật lắm."
"Chỉ cần qua năm nay, cuộc sống của chúng chắc chắn sẽ khá hơn!"
Bây giờ một gian riêng, nhiệm vụ mang theo đồ đạc gặp gì cũng tiện mang về nhà.
Anh tin rằng, tương lai của nhất định sẽ càng ngày càng !
Anh tin, bản chính là ông trời chọn!
Những khó khăn mắt, chỉ là tạm thời mà thôi!
Cố Tân Lệ đương nhiên cũng Cố Tiểu Khê bỏ tiền, bỏ sức, bỏ lương thực giúp, chỉ là...
Mỗi nhà mỗi cảnh, nhất là nhà cô.
Cô đau đầu giải thích với Ân Xuân Sinh: "Từ nhỏ bà nội em thích Cố Tiểu Khê, Cố Tiểu Khê cũng chẳng ưa bà. Nếu để bà nội em qua đó ở, bà chỉ mắng em, mà chắc chắn cũng sẽ mắng . Đến lúc đó mấy trong khu gia đình chỉ trỏ thì mất mặt lắm."
"Hay là thế , để bà nội tự chọn xem ở . Dù thì cho dù bà ở nhà , chắc chắn cũng sẽ sang nhà Cố Tiểu Khê lấy đồ. Bà tự thì khác, do bảo bà , hiểu ý em chứ?"
Ân Xuân Sinh lập tức hiểu , Cố Tân Lệ đang giữ thể diện cho , để khác nắm thóp, bất hiếu.
Anh cảm động ôm lấy cô: "Anh hiểu . Vậy thì mời bà nội ở nhà ."
Bà cụ Ân cảnh tượng chỉ thấy chướng mắt, cảm thấy Cố Tân Lệ đúng là một con hồ ly tinh.
bà lên tiếng, bởi vì kỹ thì thấy hình như lời của Cố Tân Lệ cũng lý.
Cố Tiểu Khê cuối cùng cũng đợi ba và ông ngoại của đến.
Cả nhà gặp , khí vô cùng xúc động!
Khi thấy cái sân nhỏ tuy cũ nhưng sạch sẽ gọn gàng , Giang Tú Thanh khỏi đỏ hoe mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/330.html.]
Chỗ ở của con gái... nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.
Đến khi thấy căn bếp đẽ, ngăn nắp nhưng trống , bà thoáng sững , đó mỉm .
"Thông minh ghê!" Bà nhẹ nhàng chạm ngón tay trán con gái.
Ông ngoại Giang cũng bật , hề tỏ vẻ buồn bã thất vọng gì khi thấy căn nhà chẳng bao nhiêu đồ đạc.
Nga
Ngược , Cố Diệc Dân thì nhịn mà thở dài một tiếng.
Thật sự là khiến con gái chịu thiệt !
Lục Kiến Sâm mang gừng táo đỏ nấu từ sáng sớm mời ông ngoại và ba vợ, đó mới xuống cạnh họ trò chuyện.
Cố Tiểu Khê thì cho thêm than lò sưởi, vận dụng thêm một lượt Thuật Tụ Nhiệt, mới lên tiếng hỏi: "Ông ngoại, ba , chắc ăn trưa nhỉ? Có ăn cơm, ăn mì cháo , con đều chuẩn sẵn ."
"Trên đường bọn ăn chút bánh trứng do con mang theo , đói. Hay để tối ăn luôn thể nhé!" Giang Tú Thanh đáp.
"Thế thì . Ăn luôn bây giờ , cùng ăn, ăn tối sớm một chút."
Nói xong, cô bưng sáu bát lớn cơm nếp cẩm, kèm một thố dưa muối.
"Ông ngoại, loại gạo nếp cẩm bổ lắm, mềm dẻo nữa, ông thử xem ạ."
Cố Đại Xuyên ngớ một chút: "Em gái, chuẩn hai ngày mà chỉ để cho ba với ông ngoại ăn dưa muối thôi ?"
Cố Tiểu Khê nhướng mày: "Anh cái gì, dưa muối cũng ngon lắm đó!"
Trong mắt ông ngoại Giang thoáng hiện ý , gắp một đũa lên liền thấy đáy bát trứng ốp la và tôm bóc vỏ sẵn.
Cố Đại Xuyên thì vẫn hiểu chuyện, bĩu môi.
Dưa muối dù xào ngon đến mấy thì ngon bằng thịt ?
mà, dù , vẫn xúc một thìa cơm trong bát lên ăn thử.
Mà công nhận, cái cơm nếp màu tím kỳ quặc ăn khá ngon, mềm mềm, thơm thơm.
Tuy nhiên, vẫn thích ăn cơm trắng hạt to hơn!
Cả nhà đang ăn cơm thì ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Tiểu Khê ngẩng đầu thì thấy tiếng của Cố Tân Lệ từ bên ngoài vọng .
"Tiểu Khê, ba em đến ? Bà nội với chị còn bao lâu nữa mới tới?"
Giọng của Cố Tân Lệ to, dường như cố ý để đều thấy Cố Tiểu Khê chỉ đón mỗi ba về đơn vị, mà đón bà nội.