"Được." Lục Kiến Nghiệp gật đầu.
Sau khi Lục Kiến Sâm rời , Cố Tiểu Khê cũng phối hợp lấy giấy bút từ trong túi của đưa cho Lục Kiến Nghiệp. Dù thực việc vẽ bản đồ địa hình , cô chẳng cần đến Lục Kiến Nghiệp chút nào.
"Từ trại của chúng về hướng tây... năm cây thì rẽ ."
Hà Lâm đến đây, nhịn chen : "Làm cô là năm cây ?"
Cố Tiểu Khê cố kiềm chế ý trợn mắt, giải thích: "Thì đại khái là năm cây thôi! Làm chính xác cách là bao xa. Chỉ là ước lượng đại khái thôi."
"Dù thì rẽ , một tiếng đồng hồ, trong khu rừng bên đó nhặt chiếc đồng hồ bỏ túi..."
"Sau đó phát hiện nhiều mảnh vỡ, lau sạch vài mảnh để nhận diện... Vì từng sửa trực thăng, nên cảm giác mấy mảnh vỡ đó giống mảnh máy bay..."
Hà Lâm sững sờ, ánh mắt phức tạp về phía Cố Tiểu Khê. Cô từng sửa cả trực thăng nữa ?
"Những mảnh vỡ như thế nhiều chị?" Lục Kiến Nghiệp chút bắt đầu từ , liền hỏi thêm một câu.
"Có. Chị dạo một vòng ở khu vực đó, phát hiện hai món vũ khí trong một đống đổ nát... Sau đó chị cũng xa thêm, tìm vài thứ, xác nhận phán đoán của về." Nói xong, Cố Tiểu Khê chẳng quan tâm Lục Kiến Nghiệp và Hà Lâm nghĩ gì, dậy đồ ăn.
Ừm, Lục Kiến Sâm mua bánh dày mà! Cô chiên một ít để ăn, bên trong nhét thêm chút củ cải muối xào thịt băm, chắc chắn sẽ ngon.
Nga
Hà Lâm thấy Cố Tiểu Khê lấy từ túi một hũ nhỏ đựng củ cải muối ngâm chua, cô bất giác nuốt nước bọt. Giờ cô cũng ăn chút đồ chua, nhưng mở miệng hỏi Cố Tiểu Khê, thế là sang Lục Kiến Nghiệp.
"Em giờ miệng nhạt nhẽo quá, thể hỏi chị dâu giúp em xin chút củ cải muối ?"
Lục Kiến Nghiệp đang do dự mở lời thì thấy Cố Tiểu Khê nhanh tay cắt cả hũ củ cải muối thành từng miếng nhỏ, còn thái vụn nữa.
Hà Lâm: "..."
Cô cảm thấy Cố Tiểu Khê cố tình . Chắc là cho cô ăn !
Lời đến miệng của Lục Kiến Nghiệp đành nuốt ngược .
Cố Tiểu Khê hai họ, chỉ tập trung bận rộn. Cô cắt một miếng thịt heo nhỏ thành thịt băm, đó lấy một cái nồi nhỏ, xào thịt băm, xào cả củ cải muối. Xong xuôi, cô mới bắt đầu chiên bánh dày. Chiên đến khi bánh mềm mềm, cô gói đó hai thìa củ cải muối xào thịt, bọc bằng giấy dầu, thong thả ăn.
Cắn một miếng, cô hài lòng gật đầu, đó về phía Tề Sương Sương: "Em ăn ?"
Tề Sương Sương gật đầu: "Cho em một cái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/382.html.]
Cố Tiểu Khê sang Lục Kiến Nghiệp và Hà Lâm: "Hai ăn ?"
Hà Lâm trong lòng tức tối, nên miệng nhanh hơn não, buột một câu: "Không ăn."
Lục Kiến Nghiệp phần lúng túng, nhưng vẫn : "Em ăn một cái."
"Ừ." Cố Tiểu Khê nhanh chóng chiên thêm hai cái bánh dày, chia cho Lục Kiến Nghiệp và Tề Sương Sương mỗi một cái.
"Mọi tự gói thêm rau củ . Chị thì thích gói củ cải muối bên trong để ăn."
Tề Sương Sương chẳng khách sáo, ăn thì tự tay lấy.
Hà Lâm chỉ một ba ăn mà thèm thuồng. Do dự một lúc lâu, cô mới với Lục Kiến Nghiệp: "Nhìn ăn vẻ ngon lắm, cũng thử một chút xem!"
Lục Kiến Nghiệp cô thử, liền chia cho cô một miếng nhỏ cỡ ngón tay cái để nếm.
Hà Lâm: "..."
Giờ cô thực sự cái tính cứng nhắc của Lục Kiến Nghiệp cho tức c.h.ế.t! Anh thể chia cho cô nhiều hơn một chút ?
Cố Tiểu Khê thấy ánh mắt oán trách của Hà Lâm, trong lòng buồn . Trách ai bây giờ? Trách chính cô tự tự chịu thôi! Nếu nể mặt Lục Kiến Nghiệp, câu hỏi nãy cô cũng chẳng thèm hỏi thêm. Hay đúng hơn, cô thực là thể diện của Lục Kiến Sâm!
Ăn xong bánh dày, Cố Tiểu Khê lấy thêm một cái bánh gạo , chia cho Tề Sương Sương một nửa. Hai ăn gần xong thì ông cụ Tề và ông cụ Trương cùng nhóm của họ cũng trở về. Vì Cố Tiểu Khê và Tề Sương Sương giúp nấu cháo và món ăn kèm, xuống nghỉ ngơi một chút trực tiếp ăn tối luôn.
Tề Sương Sương nhân lúc , kể với ông nội về việc Cố Tiểu Khê phát hiện xác máy bay rơi.
Ông cụ Tề xong cũng quá bất ngờ, còn ông cụ Trương chỉ chút tiếc nuối thở dài một tiếng.
"Trước đây từng gần Núi Sương Mù máy bay rơi, nhưng chẳng ai tìm nó ở cả."
Ông Trang xong thì khá tò mò: "Phát hiện ở ?"
"Ở phía Tây. Cách đây khá xa. Ông Tề, hôm nay cháu cũng đào ít thảo d.ư.ợ.c đấy." Cố Tiểu Khê chuyển chủ đề, mang thảo d.ư.ợ.c hái .
Ông cụ Tề lập tức gộp thảo d.ư.ợ.c hái với để xử lý chung. Cố Tiểu Khê cũng giúp một tay xử lý thảo dược. Đột nhiên, cô vỗ mạnh lên đầu một cái, nhớ một chuyện.
Ông cụ Tề buồn cô: "Con bé , dùng sức mạnh thế, đừng tự đ.á.n.h ngốc luôn đấy."
Cố Tiểu Khê ngại ngùng gãi đầu: "Cháu đột nhiên nhớ quên một việc. Là ông Chính Lai ở trạm phế liệu, ông nhờ cháu xin ông một chai rượu chính cốt. Ông Tề, ông dạy cháu cách rượu chính cốt !"