Một loạt lời chỉ trích lập tức khiến trong phòng họp đổ dồn ánh mắt về phía Cố Tiểu Khê.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đến, nên hầu hết đều cô là ai, thậm chí còn rõ họ cô là gì, nhất thời cũng ai nên gì.
Viện trưởng Phùng khựng một chút, vẻ đang suy nghĩ gì đó, liếc Cố Tiểu Khê.
"Giới thiệu với , đây là bác sĩ Cố Tiểu Khê, chuyển đến từ Bệnh viện Quân y Thanh Bắc để học tập, hôm nay là ngày đầu tiên đến việc tại bệnh viện chúng ."
Nói đến đây, ông hỏi thêm một câu: "Bác sĩ Cố, lời bác sĩ Lữ Tố Hồng phần nào đúng sự thật ?"
Cố Tiểu Khê dậy định mở miệng, thì y tá Lý bên cạnh nhịn , nhỏ giọng với y tá Lâm bên cạnh.
"Bác sĩ Cố tiện tay chữa cho một bé gái ngộ độc khàn tiếng thôi, chứ cũng đến một phút là cứu mấy . Cả một tiếng đồng hồ, bác sĩ Cố cứu tám , còn bác sĩ Lữ mới cứu hai."
Do cô khá to, nên cả phòng họp đều đầu về phía y tá Lý.
Cố Tiểu Khê y tá Lý đang bênh vực , cô mỉm cô một cái, đó nghiêm túc trả lời câu hỏi của viện trưởng Phùng.
"Bệnh nhân ngộ độc thứ hai mà cứu hôm nay là một bé gái nhỏ tuổi. Sau khi châm cứu để kích thích nôn, bé lời cảm ơn với , nhưng là bằng miệng mà phát tiếng."
" sợ bé chất độc hỏng thanh quản nên bắt mạch cho bé. Phát hiện thanh đới tổn thương, liền tiện tay châm mười ba cây kim bạc để trị liệu, mất mười ba giây. Sau đó bảo y tá Lý để ý kim bạc bé, canh giờ, hai mươi phút rút kim. Còn thì tiếp tục cứu khác."
"Nên thấy hành vi chậm trễ việc cứu chữa bệnh nhân."
Vừa dứt lời, cả phòng bắt đầu xôn xao bàn tán.
Nga
Có thì kinh ngạc vì Cố Tiểu Khê còn trẻ như mà nắm kỹ thuật châm cứu.
Có nghi ngờ lời cô , cho rằng việc cứu thì đúng là thật, nhưng chuyện châm cứu thì thổi phồng.
Châm mười ba kim mà chỉ mất mười ba giây?
Đây chuyện thường !
Viện trưởng Phùng liền giơ tay hiệu im lặng.
"Tiểu Trịnh, cô báo cáo chút tình hình ."
Trưởng y tá Trịnh dậy : "Viện trưởng, bên theo dõi danh sách bệnh nhân cấp cứu hôm nay, bác sĩ Cố xử lý tám bệnh nhân."
"Nói thật thì tám cũng là phúc, vì khi châm cứu, tất cả đều di chứng, cần ở bệnh viện theo dõi, đến chiều thì khỏe mạnh vui vẻ xuất viện về nhà ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/403.html.]
Vừa dứt lời, Lữ Tố Hồng nhịn mà hừ lạnh một tiếng.
"Cô chọn bệnh nhân nhẹ để chữa, đương nhiên hồi phục nhanh ."
Y tá trưởng Trịnh nhíu mày: "Đều là ăn loại nấm độc giống , triệu chứng của nhiều cũng gần như cả. Hôm nay năm mươi mốt ngộ độc thực phẩm nhập viện, ba mươi ba là lớn, còn đều là trẻ con. Trẻ con thì gây nôn, thụt rửa ruột càng phiền phức hơn, mà trong tám bác sĩ Cố điều trị hôm nay, đến năm là trẻ con."
Nói đến đây, cô ngừng một chút tiếp: "Chiều nay khiếu nại bác sĩ Lữ cũng là phụ của một bé, cô bé chảy m.á.u họng, còn đ.á.n.h m.ô.n.g bé, dùng lời lẽ đe dọa nữa."
Lữ Tố Hồng thì lập tức giữ bình tĩnh: " đúng là xui xẻo mới gặp đứa trẻ hư thế đấy. Nó chịu phối hợp, ? Chẳng lẽ trơ mắt c.h.ế.t mà cứu ?"
Y tá trưởng Trịnh cũng đáp , xong liền xuống luôn.
Dù thì, cô chỉ báo cáo công việc với viện trưởng, rõ sự thật mà thôi.
Còn những việc khác, chuyện của cô !
Viện trưởng Phùng thấy Lữ Tố Hồng đẩy hết trách nhiệm liền khỏi nhíu mày.
Tuy , ông cũng gì thêm lúc đó, mà tiếp tục mời những khác phát biểu ý kiến, cùng thảo luận xem nếu gặp sự cố cứu chữa quy mô lớn như , thì nên thế nào để hiệu quả và nhanh chóng hơn.
Đến khi cuộc họp kết thúc, là tám giờ tối.
Vì muộn nên Cố Tiểu Khê chào tạm biệt y tá Lý và y tá Lâm về nhà khách nơi đang ở.
Bận rộn cả ngày, cô cũng thấy khá mệt, liền lấy phần cơm tối từ trong gian đồng hành ăn, đó tắm rửa ngủ luôn.
Đêm đó, cô ngủ một giấc ngon lành, mơ mộng gì cả!...
Hôm .
Vừa đến bệnh viện, Cố Tiểu Khê một nhóm y tá vây lấy.
"Bác sĩ Cố, bác sĩ Cố, chị cô bé câm mà chị cứu hôm qua là ai ?"
Cố Tiểu Khê sững : "Không . Sao thế?"
Lúc , y tá Lý chen khỏi đám , hí hửng : "Tối qua lúc chị rời khỏi bệnh viện, ba cô bé tới luôn, là hôm nay sẽ mang cờ thưởng đến cảm ơn chị đấy!"
"Ba của cô bé chính là Bí thư Thành ủy mới điều về Thân thành – Lưu Bảo Sơn!"
Cố Tiểu Khê cũng ngạc nhiên: "Vậy ! Thế khi xuất viện thì bé nữa chứ?"